Chương 11: Muốn lớn lên

Bánh kẹp thịt bán hết rất nhanh, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lại ngựa không ngừng vó đến chợ thực phẩm mua đầu heo, bởi vì buổi trưa trứng kho bán rất đắc, nên dứt khoát mua thêm một cân trứng gà, sau đó xách đồ về nhà, một trận tẩy rửa băm chặt, rốt cuộc cũng cho đầu heo vào nồi.

Đến lúc này, hai người vẫn chưa ăn bữa sáng.

Bụng đã đói đến kêu ục ục, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỗi người lột hai quả trứng gà tạm lấp bụng trước, lúc này mới bắt đầu bận rộn chuyện ăn cơm buổi trưa.

Ăn mì mỗi ngày không phải chuyện hay, Ứng Vọng suy nghĩ một chút, dứt khoát gác lồng hấp lên, dùng lửa của nồi hầm đầu heo chưng cơm cách thủy.

Còn về đồ ăn thì trước tiên cứ dùng nồi nhỏ xào một chút, ngược lại cũng có thể chấp vá một bữa.

Có điều...

"Sau này buổi sáng mỗi ngày chúng ta nướng thêm chút bánh đi, sau đó tự mình làm một cái bánh kẹp thịt ăn trước rồi lại đi bán nhé?". Ứng Vọng thương lượng với Ngụy Vân Thư, bằng không mỗi ngày bận rộn đến giữa trưa mới ăn cơm, cứ thế mãi cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Ngụy Vân Thư bày tỏ đồng ý đối với việc này, còn nói, "Thịt kho và trứng kho tuy rằng là làm để bán, nhưng bản thân không phải không thể ăn, trước hết phải bảo đảm thân thể mình khỏe mạnh".

Ứng Vọng rất tán thành cách nói này.

Mỗi ngày bọn họ bận bịu như con quay là vì cái gì? Còn không phải là muốn kiếm tiền sao? Mà kiếm tiền là vì cái gì? Đương nhiên là vì trải qua cuộc sống tốt đẹp!

Nếu như vì kiếm nhiều một chút mà thắt lưng buộc bụng, nuốt cám ăn rau, đó là lẫn lộn đầu đuôi.

Bữa cơm giữa trưa này ăn rất nhanh, bởi vì đều đói bụng, mỗi người ăn ba chén lớn, đồ ăn cũng ăn hết sạch.

Ăn xong bữa cơm, thu dọn xong chén đũa, mặt trời giữa trưa đang chiếu, ngủ một giấc là thích hợp nhất. Chỉ tiếc trong phòng bếp đang hầm thịt, cần phải đến canh lửa.

Ngụy Vân Thư thoáng thấy Ứng Vọng kín đáo ngáp một cái, bèn nói, "Cậu đi ngủ một giờ đi".

Ứng Vọng lắc đầu, "Thôi, tôi đi giặt quần áo ngày hôm qua thay ra, hoạt động thì không buồn ngủ nữa".

"Đi ngủ đi, buổi chiều còn phải bận rộn đấy, miễn cưỡng chống đỡ không phải biện pháp". Ngừng một chút, Ngụy Vân Thư lại nói, "Cậu ngủ trước, sau đó đến lượt tôi nghỉ một lát".

Vừa nói như vậy, Ứng Vọng động lòng rồi, cậu nói, "Vậy anh nhớ gọi tôi".

Ngụy Vân Thư đồng ý.

Sáng sớm tinh mơ đã rời khỏi giường, vẫn luôn bận bịu không ngừng nghỉ, Ứng Vọng là buồn ngủ thật. Sau khi nói với Ngụy Vân Thư một tiếng thì không chần chừ thêm, xoay người về phòng nằm lên giường, không bao lâu đã ngủ say.

Ngụy Vân Thư lại đi nhìn củi lửa trong bếp một cái, sau đó vào nhà ôm quần áo bẩn ra ngoài, múc nước bắt đầu giặt.

Vì thế, chờ đến khi Ứng Vọng tỉnh ngủ đẩy cửa bước ra, thì thấy quần áo của mình đang phơi trong sân.

Ánh mắt đầu tiên, cậu tưởng bản thân nhìn lầm rồi, chờ sau đó chớp mắt nhìn kĩ một lần nữa...

"Vân Thư, anh giặt quần áo của tôi hả?". Ứng Vọng nhanh chân chạy đến phòng bếp, đối diện với Ngụy Vân Thư đang mở vung dùng chiếc đũa thử thịt hỏi.

"Rảnh rỗi không có chuyện làm nên giặt luôn". Ngụy Vân Thư nói.

Ứng Vọng gãi gãi mặt, có chút xấu hổ không rõ lí do, "Quần áo của tôi, tự tôi giặt là được rồi".

"Chuyện tiện tay". Ngụy Vân Thư không để trong lòng, đặt cái vung trong tay xuống, "Cắm đũa vào được, là chín rồi nhỉ".

Ứng Vọng đi vào, "Chín".

Ngụy Vân Thư: "Vậy tôi lóc xương ra".

Ứng Vọng nhìn động tác lưu loát của Ngụy Vân Thư, mới đột nhiên kịp phản ứng, nếu như ngủ một giờ, sẽ không đến mức lóc được xương mượt mà như vậy đâu nhỉ?

"Cái người này sao nói chuyện không giữ lời chứ". Ứng Vọng lẩm bẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!