Chương 106: Ngoại truyện 02 - Kết cục

Ngụy Vân Thư nói đúng, buôn bán quả thật thành công.

Ngày bánh kem bơ được mở bán, mấy khách quen cũ quả thật là nghe tin là hành động ngay, nhanh chóng đi vào trong tiệm, đúng là hết sức ủng hộ.

"Không nghĩ tới vậy mà Vọng Thư lại có bánh kem bơ".

"Bánh kem này cũng đẹp mắt ghê, vừa thấy đã biết ăn rất ngon".

"Vừa mềm vừa trắng, xác định cho vào không ít thứ tốt".

"Đồ ăn của Vọng Thư thì không có thứ không ngon, lần này nhất định cũng giống vậy".

"...".

Trải qua mấy năm kinh doanh như vậy, Vọng Thư đã trở thành bảng hiệu trong lòng người dân thành phố Vĩnh An, trong nhận thức của mọi người, đồ ăn Vọng Thư bán thì không có thứ không ngon. Cho nên bánh kem bơ vừa lên kệ, hoàn toàn không cần mời chào, nhóm khách quen chủ động đến nếm thử thức ăn mới.

Đến lúc nếm qua rồi, thì không có ai không khen.

Mấy nhóc Hàn Minh Ngọc cũng nghe nói, sau khi mua một cái bánh kem nếm thử thì vô cùng thích, phấn khích nói với Ứng Vọng, "Bánh kem này quá ngon rồi, còn ngon hơn bánh trước đây mẹ mua về!".

Ngụy Vân Thư ở bên cạnh lập tức nói, "Là anh Ứng Vọng của em dạy bọn họ làm, có phải cảm thấy em ấy siêu lợi hại không?".

Hàn Minh Ngọc gật đầu liên tục, "Đúng ạ, quá giỏi!".

Ứng Vọng được khen rất vui vẻ.

Cô nhóc Hàn Minh Ngọc này quá đáng yêu, mỗi lần đều sẽ cung cấp cho người ta giá trị cảm xúc dồi dào, làm tâm trạng người khác cực kì tốt.

Bất giác, Ứng Vọng lại nói, "Anh còn biết làm mấy loại bánh kem trong tiệm không có bán, nếu em muốn ăn anh có thể làm cho em ăn".

"Thật không ạ?". Hàn Minh Ngọc rất ngạc nhiên, "Vậy thì tuyệt quá!".

Ứng Vọng cười nói, "Đương nhiên là thật, muốn ăn thì nói với anh, anh làm".

Hàn Minh Ngọc vui sướng trả lời.

Không chỉ cô nhóc, Hàn Minh Lỗi và Hàn Minh Phong cũng rất thích, mỗi lần Ứng Vọng làm gì đó bọn nhóc đều ăn đến không ngẩng đầu lên, mặc dù không miệng ngọt khen ngợi như Hàn Minh Ngọc, nhưng trên thực tế hành động cũng đã nói lên chuyện này, đối với người anh họ như Ngụy Vân Thư này cũng biểu hiện đủ thân thiết, chung quy anh Ứng Vọng và anh chính là loại quan hệ kia á, mặc dù không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện bọn nhóc vì một miếng ăn ngon mà biểu hiện hữu nghị với anh.

Trạng thái này khiến Ngụy Vân Thư còn cảm khái với Ứng Vọng, "Trái lại bây giờ ngoan hơn trước kia nhiều".

Ứng Vọng: "Hửm?".

Vẻ mặt Ngụy Vân Thư phức tạp, "Trước kia quan hệ của bọn nhóc với anh không tốt lắm".

Ứng Vọng từng nghe anh nói chuyện này, lập tức hiểu ra.

Nói như thế nào đây, con người dưới tình huống không có mâu thuẫn xung đột thường sẽ thể hiện ra trạng thái thân thiện đặc biệt. Đây cũng không phải nói mấy đứa Hàn Minh Lỗi kiếp trước làm không đúng hay thế nào, dù sao thì lúc ấy quả thật Vân Đóa khá thiên vị Ngụy Vân Thư, cho dù có lí do chính đáng, nhưng mấy đứa Hàn Minh Lỗi làm con ruột sẽ ghen tị cũng là bình thường. Hiện tại mọi người có thể hữu nghị ở chung như vậy, quả thật là không thể tốt hơn nữa.

Ứng Vọng nắm lấy tay Ngụy Vân Thư, "Cho dù thế nào, không phải kết quả bây giờ đã tốt hơn trước kia sao?".

Ngụy Vân Thư nở nụ cười, "Đúng vậy".

Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, thật ra anh đều chưa từng giận mấy đứa Hàn Minh Lỗi, thậm chí còn cảm thấy rất có lỗi với bọn nhóc, suy cho cùng nói như thế nào đi nữa đúng là anh cướp đi một phần tình thương của mẹ của Vân Đóa, bọn họ sẽ tức giận với anh vậy cũng là bình thường.

Hiện giờ hai nhà qua lại đủ thân, đó cũng thật sự là điều anh muốn thấy, bằng không trước đây anh cũng sẽ không thương lượng với Ứng Vọng muốn trăm năm sau để lại một phần tài sản kế thừa từ nhà họ Vân cho con cháu của mấy đứa Hàn Minh Lỗi.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ quả thật là người thân có quan hệ máu mủ, anh mong muốn bọn nhóc hạnh phúc.

Thời gian chầm chậm như nước chảy, cuộc sống cũng yên bình tự tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!