Cái Tết náo nhiệt vừa qua, các ngành các nghề bắt đầu trở nên bận rộn, các cửa hàng Vọng Thư cũng khai trương buôn bán.
Quay lại sau một cái Tết, buôn bán vẫn đắt như cũ.
Tiệm ăn vặt bên kia Ba Đào nói được làm được, thật sự bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ ăn, nói gì thì nói, đi nhiều nơi, đồ ăn bán đi cũng nhiều hơn không ít, doanh thu cũng tăng lên.
Tiệm lẩu và tiệm trà sữa bên này bởi vì Đại học Y khoa chuyển đến, khách hàng tăng nhiều, buôn bán càng thịnh vượng.
Hết thảy buôn bán đều đang phát triển theo hướng tốt.
Theo sự phát triển kinh tế, công xưởng của thành phố Vĩnh An vẫn đang tăng lên, có không ít người làm công đến từ nơi khác tràn vào thành phố Vĩnh An, tìm kiếm cơ hội trong thời kì biến động này. Trong lúc nhất thời, không chỉ có vật giá bắt đầu leo thang, mà tiền lương cũng lần lượt tăng lên. Đương nhiên, thật ra tiền lương vẫn một mực tăng lên, trên cơ bản mỗi năm mỗi khác, thậm chí có một số đã bắt đầu bằng số ba.
Việc làm tăng nhiều, làm cho sức người bắt đầu có giá.
Tranh thủ thời cơ này, Ngụy Vân Thư bàn bạc với Ứng Vọng cho thuê mấy tầng khác ở phố Hạnh Hoa.
"Hiện tại nhà ở thương mại vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhu cầu muốn thuê nhà ở của người làm công đến từ nơi khác rất nhiều, nhà cửa đáp ứng tương đối thiếu, đây là cơ hội của chúng ta".
Ứng Vọng không có ý kiến, "Được".
Trước đây lúc xây nhà bọn họ đã nghĩ năm tầng lầu không ở được nhiều như vậy, chắc chắn có mấy tầng phải cho thuê, cho nên lúc trước khi thi công nội thất ngoài xây cất hoàn thiện nhà mình ở ra, những tầng khác đều thi công nội thất đơn giản, cũng chỉ vì sau này có thể cho thuê.
Bây giờ có cơ hội này, vậy cho thuê cũng tốt.
Có điều, Ứng Vọng lo lắng một chút, "Có người thuê không? Nhà của chúng ta bên này không nhỏ".
"Nhà cửa lúc này khan hiếm, bản thân rất nhiều người địa phương đều không đủ ở, càng đừng nói là cho thuê". Ngụy Vân Thư cười nói, "Còn như vấn đề nhà lớn, nếu không phải người một nhà, vậy anh không ngại vài người thuê chung. Trên thực tế rất nhiều người nơi khác đến làm công đều ở chung một chỗ với đồng hương, rất ít người xông pha một thân một mình, bọn họ hoàn toàn có thể thuê một tầng ở cùng nhau".
Ứng Vọng cúi đầu suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là như vậy, "Vậy thì thử xem".
Nếu đã muốn thử một chút, Ngụy Vân Thư trực tiếp hành động, anh sử dụng các loại cơ hội thả tin tức ra, sau đó không bao lâu nhà ở lần lượt được thuê, tốc độ này quả thật khiến Ứng Vọng hơi kinh ngạc, cậu chỉ có thể cảm thán, người nắm bắt cơ hội của thời đại đi ra ngoài làm công quả thật rất nhiều.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thu tiền thuê là dựa theo giá thị trường, ngoài cửa hàng mặt tiền ở tầng 1 và nhà mình ở tầng 3 ra, tầng 2, 4, 5 toàn bộ đều đã được thuê, tính ra mỗi tháng có thể lấy gần trăm đồng tiền thuê, một năm chính là hơn một nghìn.
Mà đây, chỉ là năm nay.
Chờ thành phố Vĩnh An phát triển hơn, tiền thuê một tầng cũng sẽ không ít.
Huống hồ, không chỉ có một căn nhà lầu này.
Vào lúc tin tức xây cất nhóm nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố Vĩnh An truyền ra, Ngụy Vân Thư bàn bạc với Ứng Vọng muốn phá bỏ nhà cũ, sau đó xây thành cửa hàng và nhà cao tầng, những khu vực náo nhiệt kia thì xây thành tòa nhà văn phòng.
Ứng Vọng cảm thán một tiếng, "Vậy sau này anh chính là chủ nhà trọ danh xứng với thực rồi".
Ngụy Vân Thư cười nói, "Không sao, của anh cũng là của em, em cũng là chủ nhà trọ".
Ứng Vọng chậc nhẹ một tiếng.
Vào lúc Ngụy Vân Thư bận rộn chuyện chủ nhà trọ của anh, Ứng Vọng cũng đang bận rộn cho sự nghiệp của mình.
Từ khi khai trương tiệm trà sữa, lợi nhuận của tiệm trà sữa vẫn luôn không tệ, thậm chí sau đó có một lần vượt qua tiệm lẩu. Nhất là mùa hè, trà sữa càng bán chạy hơn, doanh số cũng rất đẹp mắt. Lương Ngọc Trân đã nếm được chỗ tốt của thưởng cuối năm, càng để bụng tiệm trà sữa hơn, tìm mọi cách đẩy mạnh tiêu thụ, trông như thể muốn cạnh tranh đến chết với mấy người phụ trách tiệm lẩu và tiệm ăn vặt.
Cho nên, chị lại động não, đưa lên kệ không ít bánh ngọt mới, hiệu quả cũng hoàn toàn không tệ, nhưng Lương Ngọc Trân không hài lòng, chị vẫn rất thèm muốn mấy loại bánh kem bơ kiểu Tây như cũ, muốn học.
Những năm này bánh kem bơ quả thật là một thứ mới lạ, ít người biết làm, cộng thêm lúc làm còn phải có máy móc, bằng không đánh bông bơ không dễ làm.
Lương Ngọc Trân tìm kiếm rất lâu, nhưng lại không tìm được người biết làm bánh kem bơ, đương nhiên cũng không biết người ta làm như thế nào.
Ý tưởng thất bại nửa đường, Lương Ngọc Trân thở ngắn than dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!