Chương 103: Sống dưới ánh mặt trời

Ra khỏi tiệm lẩu, Ngụy Vân Thư kéo Ứng Vọng lại hỏi ngay, "Sao đột nhiên lại nói?".

Ứng Vọng nói, "Bọn họ đang hỏi mà".

Ngụy Vân Thư nhìn cậu, "Em biết anh không có ý này".

Ứng Vọng nở nụ cười, "Không phải vì những người đó giới thiệu người yêu cho em nên anh không vui à, tránh cho người nào đó lại ghen tuông, nên bây giờ em chỉ có thể làm rõ thôi".

Ngụy Vân Thư không cười, "Hậu quả của làm như vậy...".

Ứng Vọng nhướng mày, "Em biết".

Ngụy Vân Thư ngừng lại không lên tiếng.

Thấy dáng vẻ này của anh, Ứng Vọng cũng biết bản thân không thể tiếp tục nói giỡn, thái độ cũng trở nên nghiêm túc, "Chẳng qua là em cảm thấy, nếu chúng ta đều cho rằng hết thảy những thứ khác đều không quan trọng bằng đối phương, thái độ của những người ngoài kia kém xa đối phương có vui vẻ hay không, vậy không bằng sảng khoái thừa nhận, sau này chúng ta quang minh chính đại".

Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng mà không nói nên lời.

Bản thân anh có thể không thèm để ý, bởi vì anh biết mình muốn gì, cũng biết bản thân chịu được những dư luận đó; nhưng anh cũng biết Ứng Vọng sẽ để ý, lại không có cách nào phán đoán sức chịu đựng của Ứng Vọng ra sao. Nếu như bởi vì những đồn đãi vớ vẩn sau khi thẳng thắn mà làm Ứng Vọng không vui, vậy anh tình nguyện bọn họ vẫn luôn che giấu.

Quyền quyết định nằm trong tay Ứng Vọng, hôm nay cậu thừa nhận như vậy, không khỏi liên quan đến sự mất hứng ngày đó của mình.

Ngụy Vân Thư cảm thấy cổ họng của mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, trong lòng dường như có nghìn lời vạn tiếng muốn nói, nhưng chẳng thể thành lời dù chỉ một câu.

Cuối cùng, anh dứt khoát kéo người ôm vào trong lòng

Người đi ngang qua xung quanh bị cảnh tượng hai người bọn họ ôm lấy nhau làm hoảng sợ giật mình, ánh mắt không kìm được nhìn về phía bên này.

Nhưng lúc này Ngụy Vân Thư lại không lo được nhiều như vậy, anh chỉ muốn thông qua sự thân cận thế này để biểu đạt sự kích động trong lòng mình.

Trái lại Ứng Vọng bởi vì ánh mắt của người khác mà hơi ngượng ngùng, nhưng không đẩy người ra, mà nhấc tay lên vỗ nhẹ lên lưng Ngụy Vân Thư, "Làm gì đó, cảm động như vậy?".

Ngụy Vân Thư hít sâu một hơi, "Rất cảm động".

Giọng điệu của Ứng Vọng đầy đắc ý, "Em thừa biết".

"Ứng Vọng...".

"Dạ?".

Một lúc lâu sau, Ngụy Vân Thư mới nói, "Cảm ơn em".

Giọng Ứng Vọng mềm mỏng, "Sao lại xa lạ với em như vậy, còn nói cảm ơn. Chẳng phải là chuyện chung của chúng ta sao?".

Ngụy Vân Thư ôm chặt người, "Ừ".

Chỉ là không ngờ lại có bất ngờ lớn như vậy.

Ban ngày ban mặt, lại còn ở bên ngoài, tuy rằng do thời tiết lạnh, cộng thêm lúc này đang là giờ đi làm không có bao nhiêu người đi dạo bên ngoài, nhưng hai người vẫn tách ra rất nhanh, sau đó cùng nhau rời đi.....

Chuyện Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đang hẹn hò này rất nhanh đã truyền ra trong nhóm khách hàng, trong lúc nhất thời vẻ mặt của mọi người phải gọi là đặc sắc.

"Hả...?".

"Cậu nói gì vậy?".

"Thật hay giả?".

"Cậu đang nói giỡn nhỉ? Chuyện lớn như vậy, trò đùa này không buồn cười".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!