Chương 10: Trứng kho

Ngày đầu tiên bán thịt kho, chuyện buôn bán không được tốt lắm nhưng cũng không tính kém, thời điểm mây màu đầy trời đồ ăn cũng bán hết.

Bạn hàng xung quanh còn đang buôn bán, nhưng hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Chuyện thứ nhất sau khi về nhà.

Đếm tiền.

Buổi sáng hôm nay bán bánh kẹp thịt kiếm được mười một đồng, mua thịt đầu heo tốn hết bảy đồng, còn lại bốn đồng tiền. Thịt đầu heo kho bán một cân hai đồng rưỡi, tổng cộng là bảy cân thịt, thu vào mười bảy đồng rưỡi, cho nên trong túi hẳn là hai mươi mốt đồng rưỡi, đã khớp rồi.

Lại trừ đi chi phí của các vật phẩm tiêu hao như: hai cân thịt ba chỉ, bột mì, hương liệu, đường, hành, gừng, tỏi, rau thơm, củi lửa,... lợi nhuận có lẽ vào khoảng mười ba đồng.

"Cũng không tệ lắm". Ứng Vọng nói sau khi tính rõ ràng.

Ngụy Vân Thư nói, "Quả thật không tệ".

Cậu nhớ rất rõ, kiếp trước bởi vì mới chạy trốn từ thôn Tiểu Thụ ra ngoài nên không hiểu gì hết, lại bởi vì cấp bách cần tiền chỉ có thể đến công trường chuyển gạch và gánh cát, làm việc nguyên ngày đến cả người mệt mỏi, nằm lên giường một cái là có thể ngủ ngay, dốc sức làm việc như thế, tiền lương một ngày cũng mới bốn đồng tiền. Mà ngay cả công việc thể lực vất vả như thế cũng chẳng hề dễ tìm, rất nhiều người vẫn không tìm được việc làm.

Kết quả bây giờ bày quầy hàng một ngày tương đương với thu nhập ba ngày làm trước đây, cho dù là hai người cùng làm, thì thu nhập vẫn vượt xa.

Quả nhiên, thập niên tám mươi chín mươi bảo vật khắp nơi, tự mình làm ông chủ mới kiếm được nhiều nhất.

Ứng Vọng lại là tự tin tăng gấp bội, nhịn không được đề nghị, "Ngày mai chúng ta mua thêm một ít trứng gà về đi, buổi sáng hầm thịt có thể thả vào bên trong một ít, buổi chiều lúc kho đầu heo cũng có thể kho chung với nhau, như vậy ít nhiều gì cũng có thể có thêm một ít thu nhập".

Đương nhiên Ngụy Vân Thư không có ý kiến.

Bàn bạc xong, hai người mới đi thu dọn đồ đạc trên xe đẩy tay trong sân, mấy thứ vại gốm dao kéo đã dùng cần rửa thì rửa, cần trụng thì trụng, sau đó phơi khô ngày mai còn phải dùng.

Ngay lúc hai người đang bận rộn, Đào Mẫn Tuệ mang theo thịt kho trở về đã nấu cơm xong, thuận đường còn xào đĩa rau xanh.

Vốn còn muốn nghe theo gợi ý của Ứng Vọng thả thêm chút ớt gừng tỏi hành thái này kia trộn một chút, nhưng lại nghĩ đến tay nghề nấu cơm của chính mình, lập tức thu lại ý tưởng ngo ngoe rục rịch.

Thôi, tai heo kho thế này cũng đã ăn rất ngon rồi, vẫn là đừng thêm đồ lung tung, tránh cho biến khéo thành vụng.

Cứ như vậy, một chay một mặn lên bàn.

Trương Hựu Lương cầm một chồng sách bài tập về nhà, rửa tay xong ngồi xuống thì thấy đồ ăn bày trên bàn, không tránh được hỏi, "Hôm nay mua thứ mới mẻ gì về vậy?".

Đào Mẫn Tuệ ngồi xuống, "Thịt đầu heo kho, anh nếm thử một miếng".

Chén tai heo kho kia có màu vàng óng, đựng trong chén sứ trắng nhìn rất đẹp mắt, cũng rất thèm ăn. Trương Hựu Lương cầm lấy đôi đũa gắp một miếng, hàm răng cắn xuống đụng phải sụn trước tiên, lại nhai một chút cảm giác mềm dẻo lại mang theo một chút giòn giòn đặc biệt của sụn, đương nhiên, làm người ngạc nhiên nhất vẫn là mùi vị, không chỉ có không tanh nồng, còn mang theo hương thơm đặc biệt của hỗn hợp nhiều hương liệu và dầu mỡ, ăn rất ngon.

Trương Hựu Lương không nhịn được nói, "So ra cũng không kém tai heo anh từng ăn trong tiệm cơm quốc doanh".

Đào Mẫn Tuệ sau khi về nhà đã không nhịn được nếm thử một chút có chung vinh dự, "Đó là đương nhiên, em vừa tan ca đã ngửi được cái mùi này, ăn không ngon em cũng chẳng mua đâu".

Trương Hựu Lương cười, "Bán thế nào?".

"Một cân hai đồng rưỡi". Đào Mẫn Tuệ nói, "Bọn họ là bán thịt đầu heo kho, nhưng em không thích ăn toàn mỡ lắm, bảo chủ quầy chọn cho em nạc mỡ nửa này nửa kia, sau đó chọn một cái tai heo".

Trương Hựu Lương là người có khẩu vị vùng này, thích ăn cay, "Tai heo này quả thật ăn không tồi, chỉ là thiếu chút cay".

Đào Mẫn Tuệ nói lại một lần cách trộn gỏi Ứng Vọng chỉ, cuối cùng lại nói, "... Chỉ là tay nghề của em anh cũng biết rõ, em nghĩ vẫn là đừng thêm đồ lung tung, nên không trộn".

Trương Hựu Lương không để bụng, "Chuyện này có gì đâu, ngày mai lại mua một ít thịt đầu heo kho về, anh tan làm về rồi trộn".

Đào Mẫn Tuệ cười đáp, "Vậy được, giữa trưa ngày mai em tan ca sẽ đi xem thử".

Trương Hựu Lương nói, "Vậy anh sẽ cố gắng về sớm một chút".....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!