Chương 1: Chạy trốn

Rét xuân se lạnh.

Trong gió đêm vắng lặng Ứng Vọng đột ngột mở mắt ra, nhìn trời đêm đầy sao, trong miệng cậu thở hổn hển từng hơi một.

Loại cảm giác thang máy đột ngột rơi xuống này quá đáng sợ, cho đến hiện tại cậu vẫn còn chưa thoát ra được ám ảnh về cái chết, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Gió lạnh lại thổi một cái, cậu run lập cập, lúc này mới phát hiện thế nhưng mình lại đang rúc trong một góc tường để ngủ, bên cạnh còn đặt hai cái túi.

Sao lại thế này?

Không phải mình và Ngụy Vân Thư gặp lại, tiếp đó cùng nhau ăn bữa cơm, rồi gặp phải sự cố rơi thang máy sao, làm sao bây giờ lại ở đây?

Ứng Vọng sốt ruột muốn đứng dậy đi xem thử tình huống, kết quả thoáng nhìn qua bàn tay mình lại ngây người. Đôi tay ấy trẻ trung lại có vết thương, thậm chí còn có vết chai, hoàn toàn khác với ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi được dưỡng thành sau khi "sống trong nhung lụa" của cậu...

Còn đang ngơ ngác, đột nhiên một tiếng hô lớn vang lên, "Ứng Vọng".

Ứng Vọng bỗng nhiên quay đầu lại, đến khi nhìn rõ gương mặt trẻ tuổi kia thì hoàn toàn sững người, giọng nói run run, "Ngụy Vân Thư?".

Ngụy Vân Thư đầy phức tạp nhìn người trước mắt, yết hầu lăn mấy vòng, giọng nói khàn đặc nghèn nghẹn, "Là tôi".

Ứng Vọng hoa mắt chóng mặt, "Sao anh lại trẻ nhiều như vậy...".

Ngụy Vân Thư đến gần, nhìn người trước mắt trẻ tuổi lại khỏe mạnh, đáp một câu, "Cậu cũng trẻ ra".

Ứng Vọng nhìn kĩ bàn tay mình, lại sờ sờ mặt, trong nháy mắt trong đầu xẹt qua hai chữ.

Sống lại.

Với tư cách là một vật chứa không lo ăn uống, chỉ cần chịu trách nhiệm nuôi thận cho anh ruột, cuộc sống của Ứng Vọng buồn tẻ nhàm chán lại vô vị, thức ăn ngon không thể ăn, vận động mạnh không thể làm, thậm chí ngay cả đi xa cũng bị hạn chế nghiêm khắc, thứ duy nhất cậu còn có thể làm chủ chính là điện thoại di động và TV, bởi vậy cũng từng xem một ít tiểu thuyết phim ảnh liên quan đến chuyển kiếp và sống lại, cậu hiểu rất rõ, tình huống hiện tại của bản thân rất giống với những cái đó...

Hai người đối mặt một lúc lâu, đột nhiên Ứng Vọng rất muốn khóc, bọn họ quay về quá khứ, về đến lúc cả hai đều còn khỏe mạnh!

Cậu chưa bị ba mẹ cưỡng ép cắt đi một quả thận ghép cho người gọi là anh trai ruột, mỗi ngày không bị bệnh biến chứng tra tấn khó chịu đến muốn chết đi; mà Ngụy Vân Thư không bị té gãy chân, không bị cắt cụt, không phải chỉ có thể dựa vào nhặt rác để nuôi bản thân...

Bọn họ đều đang yên ổn!

"Là mơ à?". Ứng Vọng lẩm bẩm.

Trong giọng nói của Ngụy Vân Thư chất chứa cảm xúc mãnh liệt, "Vậy hi vọng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại".

Hốc mắt hai người đỏ lên, đột nhiên ôm một cái thật chặt.

Là xúc động, là vui mừng, là cảm kích sau khi được sống lại rực rỡ.

Sau khi hết khóc lại cười xong, lúc này hai người mới bắt đầu kiểm tra đối chiếu tin tức, lục lọi đầu óc mấy lượt nhớ xem hiện tại là năm nào tháng nào.

Ứng Vọng nói, "Nơi này hẳn là không phải trong thôn, mà dáng vẻ của chúng ta lúc này phong trần mệt mỏi như vậy còn mang theo đồ vật, có lẽ là sau khi chúng ta rời khỏi nơi đó".

Ngụy Vân Thư nói, "Đây là trong huyện".

Ứng Vọng ngước mắt, "Anh chắc chắn vậy à?".

"Cậu còn nhớ không, sau khi chúng ta lén trốn khỏi thôn đi được một ngày, mãi cho đến trời tối rồi mới đến được trong huyện. Bởi vì trên người không có bao nhiêu tiền, cũng sợ người trong thôn tìm tới điều tra được tin tức của chúng ta, chúng ta không dám ở nhà khách, chỉ có thể tìm một xó vắng lặng để ngủ". Ngụy Vân Thư nói rõ nguyên nhân kết quả, mới lại tiếp tục, "Vừa hay lúc tôi mới tới thấy được tên của tiệm cơm quốc doanh bên kia, đây là trong huyện".

Ứng Vọng nói, "Cho nên, đây là đêm đầu tiên chúng ta rời khỏi nơi đó?".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Không sai".

Ứng Vọng sốt ruột đi vài bước, đáy lòng dâng lên một dòng cảm xúc gấp gáp mãnh liệt, "Chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!