Chương 46: (Vô Đề)

Hôm ấy, Tiền Tiểu Phi viết khoảng nửa giờ liền bắt đầu kêu đói, Điền Ngật Thư cùng đường đành phải bê hảo tửu hảo thái cho hai người ăn no nê. Ai ngờ cơm nước xong xuôi Tiền Tiểu Phi lại kêu mệt, chết sống gì cũng không nhớ nổi đoạn sau. Điền Ngật Thư tuy bất mãn tràn trề, nhưng cũng chả làm gì được, đành phải điểm huyệt hai người vứt lên giường, sau đó ôm mấy tờ "Bí tịch" ra ngoài.

"Ngươi nói có thể nào đám giấy vụn kia làm cho hắn đau đầu chết được không?" Tiền Tiểu Phi rất đắc ý nói.

"Cũng chỉ có ngươi là số một, cư nhiên dùng tiếng anh viết "Ba chú heo con"?!" Kim Hàn vẫn nhớ rõ khi ấy không khí quỷ dị biết bao nhiêu, cằm hắn còn suýt rơi xuống đất luôn.

"Dù sao lão gia hỏa kia xem cũng có hiểu đâu. Hắc hắc, cho hắn đi tìm người dịch tới chết luôn đi…."

"Ngươi viết đến đoạn nào?" Kim Hàn có chút tò mò.

"Viết tới đoạn ba chú heo đóng cửa ở trong phòng, ngay mai sẽ viết chỗ sói già gian ác mò tới." Tiền Tiểu Phi mũi phổng to tới sắp bay lền trời luôn.

Kim Hàn bây giờ đã thực sự tin tưởng, Tiền Tiểu Phi trong lúc nguy cấp có thể làm ra những hành động không ai tưởng tượng nổi. Tuy rằng kết quả là kinh hỉ hay kinh hoàng thì có chúa mới biết. [hãn ~~]

"Đúng rồi, tên kia tại sao không nói tới phiếu gửi đồ?" Tiền Tiểu Phi hỏi.

"Bởi vì thứ đó vốn không ở trong gói đồ." Kim Hàn bắt đầu giải thích, "Mấy hôm trước Đông Tứ Hải đã tới tìm ta, nói gia gia hắn sắp về, bảo ta đưa phiếu gửi đồ ra trước, nên ta giao cho hắn rồi."

"Vì sao lại phải giao phiếu trước đâu?" Tiền Tiểu Phi không hiểu.

"Ta cũng không rõ, bất quá nghe Đông Tử Hải nói đó là luật, hình như gọi là "Bái phiếu"."

Nghe Kim Hàn giải thích, Tiền Tiểu Phi trầm mặt xuống, cuối cùng nói nhỏ: "Vận khí của chúng ta lại trở về rồi!"

Ngất ~ Kim Hàn trợn trắng mắt nói: "Kẻ có vận khí tốt sẽ không bị người ta bắt cóc."

"Dù sao cũng tốt hơn hai người chỉ bị bắt có một," Tiền Tiểu Phi nói như đúng rồi, hoàn toàn không phát hiện trong lời nói đã để lộ tình cảm của mình, "Bằng không người còn lại giống như con ruồi không đầu, mò mẫm tìm khắp thế giới, thật đáng thương!"

"A… Ân."

Bên tai truyền tới tiếng nam nhân hàm hồ đáp, bởi vì bị điểm huyệt không thể quay đầu sang, Tiền Tiểu Phi đương nhiên không thể nhìn thấy vành tai nam nhân đỏ ửng.

Ăn cơm – viết bí tịch – ngủ – ăn cơm – viết bí tịch – ngủ – cuộc sống nhàm chán cứ qua đi, không biết đã bao nhiêu ngày, Điền Ngật Thư càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng không kiên nhẫn, Kim Tiền vì thế cũng càng ngày càng lo lắng, nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể kiên trì tiếp tục.

Khi "bí tịch" đã có "Công chúa Bạch Tuyết", "Cô bé lọ lem", "Cô bé quàng khăn đỏ", sắp chuyển sang "Chú vịt xấu xí", sự tình rốt cuộc có chuyển biến.

– Nói đúng hơn là chuyển biến tự mình tìm tới cửa.

"Trịnh mỗ tới chậm một bước, nhị vị phải chịu khổ rồi." Người tới mặt mày sáng láng, phong độ tuyệt vời, tinh thần sung túc, chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn tương phản với tình trạng thê thê thảm thảm của hai người trong phòng.

"Trịnh huynh rốt cuộc cũng biết có người gặp tai họa lớn vì bí văn của huynh?" Kim Hàn mở miệng là mỉa mai, lời nói tràn ngập bất mãn.

"Kim huynh không thể nói vậy, công bố sự thật là lý tưởng sống suốt đời tại hạ a. Huống hồ bí văn của ta chỉ là một ngòi lửa kích thích, cho dù không có nó, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến." Trịnh Ngân Tử dõng dạc nói.

Công bố sự thật? Lý tưởng sống suốt đời?! Tiền Tiểu Phi bây giờ mà có thể động chân động tay, nhất định đã cho nam nhân một phát Phật Sơn vô ảnh cước bay thẳng lên sao Hỏa!

"Vậy ngươi còn tới đây làm gì?"

"Chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao?" Trịnh Ngân Tử nói như thật, "Bằng hữu gặp nạn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?"

"Nói thật đi!" Kim, Tiền không hẹn mà đồng thanh. Đối với Trịnh Ngân Tử, hai người luôn luôn đồng tâm hiệp lực.

"Hắc hắc…" Nam nhân ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, nói, "Các ngươi không biết chứ [giang hồ bí văn] hồi mười bốn quả thật là cháy sạp luôn nha! Cả đám người tìm đủ mọi cách truyền tin tới chỗ ta, nói muốn có thêm tin tức về các ngươi. Người mua đã yêu cầu, ta nào có thể không làm, cho nên…"

"Cho nên ngươi mới mò tới đây?" Kim Hàn trợn trắng mắt, đúng y như dự đoán mà.

Trịnh Ngân Tử hiển nhiên bất mãn với thái độ của nam nhân: "Kim huynh nghĩ tới đây dễ lắm sao? Điền Ngật Thư đem các ngươi giấu tới một giọt nước cũng không rớt ra ngoài, một chút tiếng gió cũng không có, người ta tìm bở hơi tai a!" Dứt lời, để tăng thêm độ xác thực, nam nhân rất khoa trương lau lau mồ hôi.

"Ngươi vẫn tìm thấy đó thôi." Tiền Tiểu Phi không tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!