Bất quá không bao lâu sau, hắn liền nhớ ra mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Khách ***, đường, Diệu Không Không, thị vệ của công chúa… cùng với đệ tử Ngự Hàn Phong. Trí nhớ gián đoạn tại chỗ này, không biết từ lúc hắn ngất xỉu tới giờ đã bao lâu, hơn nữa… Tiền Tiểu Phi đâu?!
Kim Hàn rất nhanh phát hiện ra Tiền Tiểu Phi không còn ở cạnh mình, tim liền đập nhanh hơn. Cũng chưa kịp nghĩ gì, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng người nói chuyện.
"Thiếu hiệp ngủ ngon giấc chứ?" Ba người cùng vào cửa, đứng đầu là một nam nhân lớn tuổi, phong thái hay thần khí đều rất quen thuộc với Kim Hàn, người này chính là Ngự Hàn Phong chủ – Điền Ngật Thư.
"Ngủ ngon giấc?" Kim Hàn bất khả tư nghị cười, "Ngươi thử để cho người khác đánh ngất đi xem ngủ có ngon không."
Điền Ngật Thư nghe vậy lập tức nói: "Đây quả thật là vì mấy tên đệ tử bất tài, ta vốn chỉ muốn mời nhị vị lên núi, không nghĩ tới bọn họ lại làm bị thương nhị vị, thật sự xin lỗi."
Kim Hàn không nói gì, bên tai còn văng vẳng lời một tên đệ tử "Sư phụ nói bắt được có thưởng", bất quá hắn biết bây giờ mình ở trong tay người ta, có phản ứng lại cũng vô dụng, "Người đi cùng ta đâu?" Đây mới là vấn đề Kim Hàn quan tâm.
"Chuyện này ngươi cứ yên tâm, hắn đang ở sương phòng nghỉ tạm" Điền Ngật Thư thản nhiên nói.
"Ta muốn gặp hắn." Kim Hàn nói.
Điền Ngật Thư trả lời ngay: "Đương nhiên có thể, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải ngoan ngoãn giao [bí sát phương] ra đây."
"[bí sát phương]?" Một tia tinh quang lóe lên trong mắt Kim Hàn, nhựng ngay lập tức bị che dấu, "Ta đâu có thứ đó, ngươi tìm nhầm người rồi."
Điền Ngật Thư nghe vậy nhướn mày: "Chẳng lẽ còn bắt ta phải nói rõ ra? [bí sát phương] vốn là đồ của Cổ Vận sơn trang, nếu các ngươi chưa chiếm được, vì cớ gì lại tiêu diệt Cổ Vận?"
"Chúng ta tiêu diệt Cổ Vận?!" Kim Hàn kinh ngạc lên tiếng.
Điền Ngật Thư nói:" Hiện tại trong giang hồ ai mà không biết Kim Tiền Bang liên tục tiêu diệt Túng Vân Cổ Vận, còn muốn chối sao?"
Kháo! Kim Hàn bất giác nắm chặt tay, thầm đem Trịnh Ngân Tử mắng từ trong ra ngoài mấy trăm lần.
"Theo lý, Cổ Vận bị diệt, làm huynh đệ chúng ta nên báo thù, nhưng tục ngữ có câu, người không vì mình trời chu đất diệt, cho nên ngươi chỉ cần giao [bí sát phương] ra, ta có thể thả ngươi lần này. Làm thế là ta đã mạo hiểm mang danh bất nghĩa rồi nha." Điền Ngật Thư lớn tiếng nói.
Nghe tới đay, Kim Hàn đã hiểu rõ, Điền Ngật Thư cho rằng Kim Tiền Bang có [bí sát phương], vậy bây giờ không nên nói sự thật, bằng không dù có đem phiếu gửi đồ cho hắn, hắn cũng không buông tha cho mình, huống hồ còn chưa biết Tiền Tiểu Phi bây giờ như thế nào… Nghĩ nghĩ, Kim Hàn quyết định đầu tiên phải gặp Tiền Tiểu Phi đã.
"Ngươi muốn có [bí sát phương] cũng không khó, nhưng có một điều kiện."
"Gì?"
"Ta muốn gặp người kia."
Điền Ngật Thư nghe vậy nhíu mày: "Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra, tự nhiên có thể gặp hắn."
Kim Hàn kiên định lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Ta chưa thấy hắn, ngươi đừng mong có bí tịch."
"… Vậy được." Điền Ngật Thư bó tay với sự cố chấp của Kim Hàn, đành phải phân phó vài câu với mấy đệ tử đứng sau, mấy kẻ này liền đi ra ngoài.
"Thật không rõ bang chủ vì sao lại dụng tâm với một hạ nhân như vậy!" Điền Ngật Thư tự cảm khái.
Kim Hàn lúc này mới biết, xem ra Điền Ngật Thư không hề coi Tiền Tiểu Phi ra gì, chỉ nghĩ cách đối phó với mình. Tuy rằng Tiền Tiểu Phi thoạt nhìn [từ quần áo, tướng mạo, tư duy mà suy] có chút… ân… thiếu phong cách đại hiệp, nhưng nghe người khác nói vậy thật khiến cho Kim Hàn khó chịu [dù sao tình nhân trong mắt ra Tây Thi, đương nhiên không thích nghe người khác nói xấu Tiền Tiểu Phi], huống hồ nếu hắn nghĩ Tiền Tiểu Phi không có giá trị gì, vậy khó bảo đảm an toàn cho y.
Dần dần, một ý tưởng hình thành trong đầu Kim Hàn.
"Sương phòng của các ngươi là địa lao sao!"
Người chưa tới tiếng đã tới, Kim Hàn khẽ gợn gợn khóe miệng lên – tên kia tựa hồ cũng không tệ lắm. Nhưng cảm giác khó chịu cũng đến theo – địa lao? Dám nhốt Tiền Tiểu Phi vào địa lao? Hơn nữa là bị Điền Ngật Thư lừa vào "sương phòng".
Liếc mắt nhìn Điền Ngật Thư, ánh mắt tên kia lóe sáng. Tiền Tiểu Phi vừa bước vào phòng, lão gia hỏa lập tức cao giọng răn dạy mấy tên đệ tử.
"Ta không phải nói để cho thiếu hiệp ở trong sương phòng sao?"
Làm bộ làm tịch, Kim Hàn nghĩ, cũng không thèm để ý thêm nhiều, bắt đầu thực hiện kế hoạch trong đầu – "Bang chủ! Bang chủ1 Ngươi thế nào? Có bị thương không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!