Giường trống rỗng. Rộng như đang muốn tố cáo sự vắng mặt của ai. Tiền Tiểu Phi nằm ngửa trên giường, quanh người là lạnh lẽo bao phủ. Ánh mắt hắn không hề có tiêu cự, nhìn chằm chằm lên xà nhà, không có sinh khí, cũng chẳng có thần khí.
Trước khi gặp Kim Hàn, một mình mình ngủ như thế nào? Tiền Tiểu Phi cố tìm trong trí nhớ, nhưng không có kết quả. Giống như đó đã là chuyện rất lâu, rất lâu, ở trong một góc trí nhớ nào đó, chẳng thể tìm ra.
Rốt cuộc, Tiền Tiểu Phi không tiếp tục bắt ép chính mình. Hắn đứng dậy, châm nến, sau đó ra ngoài.
Một loạt động tác tựa hồ vô cùng quen thuộc, trùng lên một đoạn ký ức nào đó. Đúng rồi, là giống với cái đêm mưa gió mãnh liệt kia, cái đêm chờ đợi Kim Hàn diệt Túng Vân trở về.
Nguyên lai thiếu Kim Hàn, mình thật sự không ngủ được.
Lần đó là lo lắng cùng thương tâm, lần này thì sao? Tiền Tiểu Phi cố gắng tìm từ miêu tả, cuối cùng lại tập trung không nổi. Sợ hãi, sợ Kim Hàn cứ như vậy đi rồi không về nữa, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn muốn trở về bên mình, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn coi trọng mình, rồi lại càng không yên.
Nguyên lai, bất tri bất giác, trong lòng đã tràn đầy Kim Hàn. Trái một cái, phải một cái, tràn đầy trong người, há miệng ra là sẽ buột mồm nhắc tới.
Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi chợt kêu lên một tiếng.
Thanh âm kia phiêu đãng trong khoảng không tối đen lạnh lẽo, nghe lên thật đơn độc, lại cũng thật vô lực.
Thật lâu sau, Tiền Tiểu Phi hít sâu một hơi, cầm nến đi về phía sân sau khách ***. Hắn bây giờ cần chút không khí trong lành.
Cách – cửa vừa bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, manh theo tuyết tạt qua mặt người. Tiền Tiểu Phi không khỏi thất thần.
Tuyết rơi tự bao giờ a!
Đầy trời bay tung, không phải bông tuyết ôn nhu, mà là hoa băng tinh tế. Hoa băng kết thành mảng bay giữa cuồng phong loạn vũ, gào thét tàn sát tứ phương, sau đó mới không cam lòng rơi xuống đất.
Ma xui quỷ khiến, Tiền Tiểu Phi không ngờ lại buông nến, bước vào giữa trời băng giá.
Lớp băng thật dày theo mỗi bước chân hắn phát ra những tiếp kêu quỷ dị, giống như tiếng khóc than tan xương nát thịt, giống như tiếng cuồng hỉ nơi địa ngục trọng sinh.
Hoa băng tạt lên mặt đau rát, Tiền Tiểu Phi lại hoàn toàn không phát hiện ra. Hắn giờ như nam hài trúng bùa mê của nữ chúa tuyết, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, chỉ biết đi vào sâu giữa rừng băng.
Đến giữa viện tử, Tiền Tiểu Phi ngồi xuống. Hắn dùng tay bốc một nắm tuyết, cảm thấy nỗi khô nóng trong lòng tựa hồ giảm bớt đi.
Một vốc lại một vốc, Tiền Tiểu Phi giống như đứa trẻ thấy đồ chơi mới. Lạnh giá truyền tới từ lòng bàn tay, tựa như có thể đóng băng suy nghĩ, đóng băng hết thảy cảm xúc của hắn.
Một ý nghĩ xẹt qua.
Tiền Tiểu Phi vội vàng đứng lên, bắt đầu cố gắng vun tuyết lại một chỗ, sau đó nặn nặn, sau đó cố gắng lăn lăn thành một tuyết cầu – hắn muốn đắp người tuyết, đắp một người tuyết thật to, to nhất từ trước tới giờ.
Không sợ không thể làm xong, hắn có cả một đêm dài.
Thân người tuyết đã làm xong, thật to, thật tròn. Tiền Tiểu Phi dùng tay vẽ vạt áo lên trên, xem như quần áo cổ đại.
Rất nhiều năm sau, Kim Hàn có thể nào sẽ mập thành thế này không? Tiền Tiểu Phi chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.
Tiếp theo là đầu người tuyết, rồi tới mặt mũi chân tay. Tiền Tiểu Phi mất cả một thế kỷ để tự hỏi xem vẻ mặt của người tuyết nên như thế nào, kết quả cuối cùng người tuyết có đôi mày đang nhíu lại.
Đó là vẻ mặt thường gặp nhất của Kim Hàn mỗi lần thấy mấy hành vi hâm hâm tức chết người không đền mạng của mình. Tiền Tiểu Phi vừa nghĩ vừa cười khẽ, hắn phát hiện mình thật thích nhìn Kim Hàn, nhìn vẻ mặt vừa buồn cười vừa bó tay của y, cho nên nhiều lúc hắn cố ý gây chuyện, bởi vì y luôn khiến hắn cảm thấy mình được cưng chiều, thật hạnh phúc.
Đặt phần đầu lên trên phần thân, người tuyết hoàn thành. Tiền Tiểu Phi thở hồng hộc ngồi bên cạnh nó, trong lòng tràn đầy cảm giác thành công.
Trong một đêm như thế này, cô đơn quả nhiên rất đáng sợ.
Bây giờ tốt rồi, không phải chỉ có một mình mình.
Tiền Tiểu Phi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh người tuyết cao hơn mình rất nhiều, không kìm lòng được giơ tay lên muốn kéo vạt áo nó, giống như bình thường vẫn kéo vạt áo Kim Hàn.
Tâm lạnh như băng, lòng bàn tay chỉ có mấy giọt băng tan…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!