Chương 38: (Vô Đề)

Nghe Trịnh Ngân Tử nói, Tiền Tiểu Phi ngây người luôn, mà Kim Hàn cũng giật mình. Đối với những người sống tại một quốc gia dân chủ như Kim, Tiền, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái "Công chúa", thật sự đúng là rất khó tin.

Bất quá Kim Hàn ngay lập tức bình tĩnh lại, sau một lúc tự hỏi, hắn ý thức được mình lại vì Tiền Tiểu Phi mà gặp phải phiền toái lớn.

Ai ~~ Chẳng lẽ đường tình của hắn thật sự không thể bằng phẳng hơn một chút sao? Hôm nay là võ lâm đại phái, sáng mai lại là Đại Minh công chúa, theo đuổi Tiền Tiểu Phi đúng là chẳng khác nào đi chống khủng bố!

"Kim Hàn…" Tiền Tiểu Phi sau khi biết tình hình thực tế liền ra nhập hàng ngũ can ngăn, chỉ thấy hắn giữ chặt cánh tay Kim Hàn, ấp úng nói, "Chúng ta về đi, không đấu với nữ nhân…"

Kim Hàn nghe vậy quay đầu lại, vừa giận vừa buồn cười: "Ngươi nghĩ đây là phòng khách nhà ngươi sao, nữ nhân kia chắc chắn không chịu tha cho chúng ta."

Quả nhiên, Tiền Tiểu Phi ngước mắt lên liền gặp phải ánh mắt của Chu Duẫn Sa. Quả thật đúng là "Dùng mắt giết người" nha, máu chảy đầm đìa, cả người khó chịu luôn.

Di? Từ đã! Tiền Tiểu Phi sau một lúc lâu mới nghĩ ra vấn đề. Tuy mình là thủ phạm chính, nhưng người đang cãi nhau với nàng là Kim Hàn a, sao nàng lại trừng mắt với mình! Hơn nữa ánh mắt kia… Hàn ~~ Thật đúng không phải chỉ là ác độc bình thường.

Trong khi Tiền Tiểu Phi đang hết sức nghi hoặc, tiểu nhị không biết từ lúc nào đã đi vào đại đường, phun ra một câu rất là mất hứng: "Thật sự xin lỗi các vị khách quan, tiểu *** hôm nay chỉ sợ phải đóng cửa trước thời gian."

Lời còn chưa dứt, cả đại đường lập tức xôn xao.

Thân thể không khỏe gì chứ? Ai ai cũng biết tất cả đều vì hai cái tên "ngứa mắt" kia! Vì thế trong phút chốc, vô số ánh mắt bao hàm cực độ oán giận không khác gì tên rời cung bay về phía Kim, Tiền hai người, cứ như trên mặt họ có hồng tâm.

Quả nhiên nam nhân oán hận cũng không kém hơn nữ nhân phân nào a ~~ Kim Hàn không thèm để ý, hắn đã quen với loại ánh mắt này, mỗi kẻ chết dưới tay hắn, phút cuối đều nhìn hắn như vậy cả, cho nên thay vì nói là sợ hãi, chi bằng gọi là chán ghét đi.

Bất quá Tiền Tiểu Phi không được như vậy, phẫn hận cùng đối địch từ bốn phía ập tới làm hắn không khác gì ngồi trên đống than. Rốt cục, chịu không nổi nữa, Tiền Tiểu Phi liền đứng lên, lớn tiếng nói với Chu Duẫn Sa trên lầu: "Không vừa mắt thì bọn ta đi là được, sao chứ? Mất hứng!"

Dứt lời liền kéo tay Kim Hàn định ra ngoài.

Kim Hàn cũng không dám chần chừ, vội vàng đi theo Tiền Tiểu Phi. Bây giờ không chạy còn chờ tới lúc nào nữa?

Không ngờ hai người vừa nhấc chân lên, Chu Duẫn Sa đã nói: "Ngược lại mới đúng, ta muốn các ngươi… ở lại."

Lời còn chưa dứt, Tiền Tiểu Phi đã hét ầm lên trong lòng – quả này xong rồi! "Xong" không chỉ vì bọn họ phải đối đầu với Chu Duẫn Sa, mà còn vì trong tương lai gần chắc chắn hai người sẽ trở thành "kẻ địch chung của phái nam"!

Quả nhiên, Chu Duẫn Sa nói ra lời này, cả đại đường liền lặng ngắt như tờ, chỉ có một màn sương tím kỳ dị dần tụ lại trên đầu Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn, không khác gì thái sơn áp đỉnh – Màu tím chính là màu của ghen tị a.

Không khí trầm mặc nặng nề quả thật là khó chịu nhất trong các loại khó chịu, mà giữa bầu không khí ấy, Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn đều ý thức được một điều – Chắc chắn không thể ở lại Thập Thôn Điếm nữa!

Mà tình cảnh giờ phút này tại hiện trường là, người phải đi không muốn đi, người phải ở cũng chẳng mong ở, đúng là quỷ dị. Bất quá Chu Duẫn Sa cũng mặc kệ, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày liếc nhìn tiểu nhị, tên tiểu nhị kia liền ngầm hiểu, nói: "Nếu chư vị sang năm còn muốn thấy Bích lạc tiên tử đánh đàn, hôm nay chỉ sợ đành phải chịu ủy khuất một chút."

Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, đủ thấy được huấn luyện cẩn thận, chắc hẳn người này không phải một tiểu nhị bình thường, mà chỉ sợ Điền Viên cư này cũng không phải nơi đơn giản – Chủ trà lâu nào dám cho thiên kim công chúa đánh đàn hiến nghệ?

Câu nói của tiểu nhị dần dần phát huy hiệu quả, đám công tử mặc dù không cam lòng nguyện ý nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

Thấy khách nhân đều đã lục tục ra ngoài, tiểu nhị nhanh chóng tới trước mặt Kim Tiền hai người, lễ phép nói: "Bích lạc tiên tử thỉnh nhị vị lên lầu nói chuyện."

Nhã gian tiếp khách của Chu Duẫn Sa bố trí khá tinh tế, thúy trúc bình phòng, vân long nến, mạc văn phương nghiên… Mặc dù không thể nói là hết sức xa hoa, nhưng mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ. Mà Chu Duẫn Sa giờ đang ngồi ngay ngắn tại ghế gỗ tử đàn.

Nàng sớm đã buộc lại tóc, còn xinh đẹp hơn lúc trước, từ trên cao nhìn xuống chỗ Kim Tiền, khẽ mở ra đôi môi tô son, đang muốn nói gì đó, cơ mà một nhân vật xuất hiện bất thình lình làm câu nói ra tới cửa miệng liền biến thành: "Ai cho ngươi vào?!"

Lời này của Chu Duẫn Sa đương nhiên không phải nói với Kim Hàn, cũng chẳng phải muốn đuổi Tiền Tiểu Phi, mà nhằm vào một vị khách không mời mà tới phía sau hai người – Trịnh Ngân Tử.

"Người này một mực xông vào, tiểu nhân thật sự không ngăn được." Tiểu nhị ủy khuất nói. Nếu có khả năng hắn rất tình nguyện trở thành vỉ đập ruồi, đập nát bét còn ruồi to kia.

Đúng vậy, Trịnh Ngân Tử tiên sinh không nơi nào không dám vào của chúng ta đã đánh hơi được có "chuyện hay" sắp xảy ra, vì thế liền đem tất cả tuyệt kỹ của mình thi triển để vào được tới đây [bất quá lần này lại khổ Kim Hàn, bởi vì Trịnh Ngân Tử để tới được hiện trường tin tức mà bám như bạch tuộc vào sau lưng Kim Hàn, mặc cho tiểu nhị túm túm xả xả cũng sống chết không chịu buông tay]

Chu Duẫn Sa nghe tiểu nhị nói xong, sắc mặt trầm xuống, lập tức nói: "Không ngăn được? Hừ!"

Một tiếng "Hừ" này tác dụng không nhỏ, trong nháy mắt vài đại hán từ đâu chui ra, bắt đầu khởi động chờ thời diễn vai phụ. [cụ thể thỉnh tưởng tượng tới cảnh sau khi hoàng đế hô to "có thích khách"]

Sách, Tiền Tiểu Phi thấy thế không khỏi cảm thán, tiếng "hừ" này còn hơn cả gọi 110!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!