Nam tử một thân tố y đầy tục khí [từ này thật đúng là chuẩn xác, hãn ~~] vùi đầu vào vội vàng viết cái gì, miệng lảm nhảm lảm nhảm.
Nam hài trẻ tuổi tóc vàng kỳ quái nhanh chúng xem xét một đống công cụ hình dạng khác nhau, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm.
Nam tử khuôn mặt tuấn tú không nói không cười cau mày nhìn nam hài trẻ tuổi, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm.
Đương nhiên điểm chung của ba người không phải là "lảm nhảm lảm nhảm", mà là – tất cả đều xem nhẹ nàng!
Nàng là nữ tử, nàng không bao giờ tha thứ cho ai xem nhẹ mình. Bất quá nàng cũng không phát giận ngay, mà lặng yên ngồi trước đàn cổ, cúi đầu xuống, hai tay khẽ vuốt.
Thanh âm say lòng người vang lên, khiến cho toàn bộ không gian tràn ngập lưu quang đủ sắc màu.
– Nàng muốn dùng tiếng đàn thu hút sự chú ý của ba người kia!
Không thể không thừa nhận, tiếng đàn của Bích lạc tiên tử tuyệt đối có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Cao vút như liệt hỏa, khiến lòng người như thủy triều mênh mông, u nhiên như tiếng khóc, dẫn nhân ảm đạm thần thương, uyển chuyển như tiếng oanh ca, cho người ta thần thanh khí sảng…
Tiếng đàn vang lên, đại đường lập tức im lặng, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hỏng trường thị thính hưởng yến này.
Nhưng [Vâng, thỉnh mọi người chú ý, đây là một liên từ], ba vị đại hiệp của chúng ta há phải người thường?
Biết hưởng thụ âm nhạc nhất là Trịnh Ngân Tử, nhưng so với âm nhạc hắn càng thích miêu tả lại âm nhạc để đăng lên tuần san, vậy nên vẫn duy trì trạng thái múa bút thành văn.
Về phần Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi, chỉ có thể nói là nhạc cảm không tốt. Bất quá cũng không thể trách bọn họ, dù sao hơn hai mươi năm sống trong hiện đại văn minh, quả thật không thể lập tức hiểu về nhạc khí cổ.
Vì thế Tiền Tiểu Phi vẫn chọn công cụ, lẩm bẩm: "Ta vẫn thích rock hơn…"
Vì thế, trong mắt Bích lạc tiên tử, tình cảnh này trở thành ba người không quan tâm tới cầm nghệ của nàng.
Bích lạc tiên tử tiền hô hậu ủng người người quan tâm chưa từng bị coi thường tới vậy, tiếng đàn liền thay đổi âm điệu. Mà lời nói của Tiền Tiểu Phi lại không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, bay tới tai nữ tử.
Cái gì gọi là rock nàng không biết, nhưng giọng nói khó chịu của Tiền Tiểu Phi thì nàng nghe rất rõ ràng.
Tiếng đàn lập tức ngừng lại, đôi tay đưa lên, lợi khí bén nhọn bay ra. Lợi khí mỏng như cánh ve dùng tốc độ bất khả tư nghị xẹt qua Tiền Tiểu Phi rồi cắm sâu xuống đất, mà Tiền Tiểu Phi chỉ kịp thấy vạt áo mình bị cắt một mảnh.
Cùng lúc đó, một thanh âm lãnh liệt từ trên truyền xuống.
"Người xem cũng phải có quy củ của người xem…"
Bích lạc tiên tử cư nhiên mở miệng nói chuyện?!
Bích lạc tiên tử liên tục ở Điền Viên cư năm năm, mỗi lần xuất hiện không bao giờ nói dù chỉ một câu một chữ, bây giờ lại phá lệ mở miệng! Việc này không khác gì một quả bom tấn, đám người nháy mắt nổ tung hoa.
Nhưng Tiền Tiểu Phi chỉ sợ không nhàn hạ thoải mái như vậy, vô duyên vô cớ bị người ta ném ám khí, lại mạc danh kỳ diệu bị giáo huấn, có là thánh cũng chẳng vui vẻ nổi.
Vốn Tiền Tiểu Phi thấy đối phương là nữ tử, cũng không muốn so đo, nhưng thái độ cao cao tại thượng này thật sự làm hắn khó chịu, dù sao cũng vẫn còn là một nam hài chưa đầy hai mươi tuổi, lập tức kích động đấu khẩu: "Là chính ngươi cầm nghệ không tinh, không làm lay động được người ta, tại sao lại đổ hết lên đầu ta? Chẳng lẽ mất mặt liền muốn giận chó đánh mèo vu họa cho người sao."
Sách, mồm miệng Tiền Tiểu Phi lúc ác độc lên thì cũng chả kém ai đâu! Kim Hàn cảm thấy mình dường như biết thêm một chút về Tiền Tiểu Phi, nam nhân này lúc giận dỗi tựa hồ cũng đáng yêu hơn.
Ai, tình yêu thật đáng sợ, nó có thể che mắt con người ta, không cho người ta nhìn thấu bản chất của sự vật.
Mà cảm nhận của Bích lạc tiên tử thì hoàn toàn khác Kim Hàn, từ nhỏ tới lớn trừ bỏ cha mẹ ra không ai dám chống đối nàng, nay bị một tên mao đầu tiểu tử chế nhạo trước mặt mọi người, nàng sao có thể bỏ qua.
Chỉ thấy ống tay áo khẽ phất, vô số ám khí nguy hiểm gấp mấy lần trước trước đó bay ra, tốc độ cực nhanh, thế tới mãnh liệt, sát khí nặng nề làm cho người ta không rét mà run.
Mọi chuyện nhanh như một chớp mắt, Tiền Tiểu Phi căn bản không kịp nghĩ gì, chỉ có thể theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Đúng vậy, hắn sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy cái chết tới gần đến vậy.
Nhưng đau đớn trong dự kiến không tới, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Tiếp theo là một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là vì giọng nói ấy ngày ngày vẫn ở bên tai, có khi vui vẻ có khi bất đắc dĩ, đã trở thành một phần của cuộc sống hắn, còn xa lạ là bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ nghe thấy thanh âm ấy trở nên lạnh lẽo tới thế này, lạnh như băng. Không phải loại băng lãnh giả tạo, mà khốc hàn từ trong nội tâm truyền ra, giống như một vũ khí sắc bén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!