Chương 30: (Vô Đề)

Bỏ qua vẻ mặt không thể đỡ được của hai người còn lại trong phòng, một ai đó tiếp tục tự sướng.

"Cái này rất đặc biệt a, so với một cái lệnh bài có giá trị hơn nhiều!"

Tuy rằng không muốn nói, nhưng Lãnh Duệ quả thật không thể không nói: "Tiểu Phi huynh, ngươi tùy tiện tìm một đồng tiền bảo là tín vật, vậy không phải sau này ai cũng có tín vật của quý bang sao?" Lãnh Duệ không nói ra, nhưng ngầm ý là "Ta dùng Thiên Ý Chỉ đổi lấy một đồng tiền, không phải là lỗ to sao!"

Tiền Tiểu Phi có trì độn đến mấy cũng nghe ra ý tứ của Lãnh Duệ, đang nghĩ không biết phải ứng đối ra sao, ý tưởng chợt xẹt qua đầu. Hắn liền lấy lại đồng tiền trên tay Lãnh Duệ, xòe tay ra trước mặt Kim Hàn: "Lấy châm ra!"

Gì? Kim Hàn nhất thời không kịp hiểu. Tiền Tiểu Phi đôi khi nói năng ngắn gọn đến làm người ta phát điên.

Thấy Kim Hàn không nhúc nhích, Tiền Tiểu Phi giận dỗi quay sang: "Ta nói ngươi lấy châm từ trong gói đồ ra."

Châm trong gói đồ? Kim Hàn nhíu mày suy nghĩ một lúc, trong bọc đồ trừ quần áo với bạc, chỉ có mỗi mấy cái lệnh bài, châm ở đâu ra? Chẳng lẽ là… ám khí của mình!?

Nghĩ vậy, Kim Hàn kỳ quái nhìn Tiền Tiểu Phi, liền nhận ngay được một ánh mắt khẳng định, lại còn khuyến mãi thêm một câu: "Một cây là đủ rồi."

Rơi vào đường cùng, Kim Hàn đành phải xoay người tìm gói đồ.

Tình cảnh này, vào trong mắt Lãnh Duệ cực kỳ giống "tướng công hoàn toàn bất đắc dĩ phải cam tâm tình nguyện bị nương tử vênh mặt hất hàm sai bảo", càng khiến hắn tin tưởng vào tưởng tượng của mình.

Kim Hàn lấy ra một ngân châm dài khoảng mười cm, đưa cho Tiền Tiểu Phi, sau đó ung dùng chờ xem Tiền Tiểu Phi làm gì. Hắn có dự cảm, tên kia lại nghĩ ra cái gì kỳ quái rồi.

Lãnh Duệ vẫn còn đang bị ánh hàn quang từ ngân châm hấp dẫn, tự hỏi thứ này rốt cuộc là vậy gì, liền nghe thấy một thanh âm ghê rợn vang lên.

Đó là một thanh âm tuyệt đối người thường không ai chịu nổi, hoàn toàn có khả năng phá họa trung ương thần kinh con người, cho nên hai người kia không thể chịu nổi chỉ có thể vội vã bịt tay, đồng thời ném một cái nhìn sát nhân về phía "đầu sỏ tội lỗi."

Mà Tiền Tiểu Phi tiên sinh của chúng ta không thấy gì khác thường cũng không phát hiện xung quanh khác thường, đang khoái hoạt dùng ngân châm cọ cọ kéo kéo đồng tiền.

"Dừng lại -" Kim Hàn cuối cùng chịu không thấu, bắt Tiền Tiểu Phi dừng lại, yếu ớt nói: "Có thể nói cho ta biết ngươi đang làm gì không?"

"Khắc dấu a!" Tiền Tiểu Phi coi như không nhìn thấy mặt nam nhân trắng bệch, trả lời như chuyện đương nhiên, "Ta muốn làm ra đồng tiên độc nhất vô nhị của Kim Tiền Bang!"

Sau lời nói hùng hồn, lại là một tràng âm thanh ghê rợn.

Một lúc lâu sau, đồng tiền rốt cuộc làm xong. Tiền Tiểu Phi khoái trá đem tác phẩm giơ ra trước mặt hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Đồng tiên không biến dạng gì, chính là ở hai mặt thêm mấy đường vạch không sâu, nhưng lại rõ ràng.

Kim Hàn nhìn cầm lấy đồng tiên, cẩn thận quan sát, mặt vẫn bình tĩnh mà trong tim đã trào lên ý muốn giết người – có nhầm không?! Dùng ám khí của hắn khắc lên đồng tiền, quả thật là thái quá rồi đi! Nếu Phạm Kiều dưới đất mà biết hung khí giết chết mình bây giờ bị người ta dùng như dao khắc, có thể nào tức giận đến mức nhảy ra khỏi mộ không?

Lãnh Duệ nhìn Kim Hàn, có phần hiểu được tình huống trước mắt. Cây ngân châm kia nhìn trái nhìn phải thế nào cũng là vật không tầm thường, nói không chừng có thể là đồ vật trọng yếu của Kim Hàn, giờ bị Tiền Tiểu Phi dùng kiểu này… Cảm giác của Kim Hàn có thể hiểu được.

Bất quá Lãnh Duệ rất nhanh bị đồng tiền thu hút, chỉ thấy một mặt có ba cái "ký hiệu" [tạm xưng là ký hiêu, vì Lãnh Duệ không biết mấy chữ này] nhỏ mà rõ ràng, phân biệt là J, &, Q, mà mặt trái chỉ có một ký hiệu duy nhất – V.

"Tiểu Phi huynh," Lãnh Duệ nghi hoặc nói, "Ngươi khắc mấy thứ này là sao?"

"Hắc hắc," Tiền Tiểu Phi tự đắc cười ngây ngô mấy tiếng, sau đó mới nói, "Đây là một loại chữ tượng hình thời xưa…"

Gì?! Kim Hàn bên cạnh nghe, suýt nữa ngã khỏi giường.

Kim Hàn lúc này rất muốn giả vờ không biết tên dở người Tiền Tiểu Phi này. Tuy rằng Lãnh Duệ không xuyên qua, nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ vô cùng, cái gì gọi là mở mồn liền nói dối, hôm nay coi như hắn hoàn toàn lĩnh giáo.

Lãnh Duệ căn bản không phát hiện Kim Hàn có gì bất thường, biểu hiện rõ nhất là vừa nghe Tiền Tiểu Phi nói xong, hắn liền quay về phía nam nhân hỏi lại: "Thật thế sao?"

"Ân? A… Ân."

Kim Hàn đấu tranh tư tưởng một lúc, rốt cuộc trịnh trọng gật đầu, đến lúc này, nam nhân đã hoàn toàn bước lên cùng một con đường với Tiền Tiểu Phi.

"Cho nên nói a," Kim Hàn vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng tiếp, "Đây là dấu hiệu của Kim Tiền Bang, độc nhất vô nhị đó nga."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!