Kim Hàn không lạnh không nóng trào phúng nhắm thẳng vào Sa Ngữ, chỉ thấy hắn mỉm cười tiếp lời: "Đúng vậy, biến hóa thật nhanh…"
"Sao, sự tình có biến?" Kim Hàn lạnh nhạt hỏi, "Bằng không hôm nay ngươi làm sao có thân phận này."
"Đâu chỉ là biến, còn là biến đổi rất lớn," Sa Ngữ nói bâng quơ, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu nguy hiểm, "Anh trai ta căn bản không chết, cha ta cùng nữ nhân kia cùng nhau gạt ta, giúp hắn lừa ta, ta cư nhiên cứ thế tràn đầy áy náy mà bỏ nhà đi ba năm. A, ngươi nói xem, ta có phải thật ngu ngốc?"
Kim Hàn không lên tiếng, hắn cũng biết sơ sơ chuyện của Sa Ngữ, chỉ là hai huynh đệ vì một nữ nhân mà xung đột thôi, không nhỡ đằng sau lại phức tạp như vậy. Hắn biết, khi Sa Ngữ bước qua cánh của Xuân Phong Môn, trong lòng còn mang một vết sẹo, hiện tại xem ra, vết sẹo kia đã không còn, mà bị một vết thương lớn hơn rất nhiều thay thế.
Nếu không biết chân tướng, có thể nào sẽ hạnh phúc hơn không, Kim Hàn không biết. Hắn cũng không thể lựa chọn thay Sa Ngữ.
"Khi ngươi rời khỏi Xuân Phong Môn, cũng đã mơ hồ biết chuyện này, phải không?" Cuối cùng, Kim Hàn mở miệng.
"Lúc ấy chỉ là hoài nghi. Bởi vì cho dù lão gia hỏa kia bệnh tình nguy kịch, bằng tính cách của hắn không có khả năng tới tìm ta. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là lương tâm bất an, cảm thấy có lỗi với ta đi." Khẩu khí Sa Ngữ tràn đầy khinh thường. Nếu không phải là người hiểu rõ sự tình, căn bản không nghĩ tới "Lão gia hỏa" trong lời hắn nói lại chỉ cha hắn, cũng chính là Vô Ưu sơn tranh lão trang chủ – Tùy Cánh Thanh.
"Bất quá có lẽ không phải thế, nói không chừng hắn sợ xuống địa ngục bị bạt lưỡi nên mới nói thật." Sa Ngữ cười lạnh, giọng nói không mang theo nửa phần tình cảm.
"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Kim Hàn liếc nhìn Sa Ngữ, "Cũng vì [bí sát phương]?"
"Đương nhiên, nếu có nó, việc chấn hưng Vô Ưu sơn trang sẽ dễ như trở bàn tay." Sa Ngữ thẳng thắn trả lời.
"Chỉ sợ không dễ như vậy đi." Kim Hàn thản nhiên nói. Chỉ khi có thế lực lớn mới dễ dàng làm việc, như là giết người, hoặc là báo thù.
"Ngươi đều đã rõ, cần gì ta nhiều lời." Sa Ngữ cười lạnh, nói tiếp: "Nhưng thật ra, Xuân Phong Môn bị tiêu diệt lâu như vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì, thật không giống tác phong của ngươi a."
"Nói vậy là sao?" Kim Hàn nhướn mày.
"Ta nghĩ ít nhất sẽ thấy tứ đại môn phái từ từ bị diệt đâu." Sa Ngữ thản nhiên.
"Ngươi đề cao ta rồi," Kim Hàn cười, "Ta có khả năng ấy, Xuân Phong Môn đã không rơi vào kết cục này."
"Minh đao minh thương tất nhiên ngươi không làm được, nhưng nói đến ám khí chỉ sợ không có bao nhiêu người là đối thủ của ngươi." Sa Ngữ cười, "Cái gọi là minh thương dễ tránh, ở với ngươi lâu như vậy, dù sao ta cũng có chút ít hiểu biết, sở dĩ vẫn chưa động thủ, chỉ sợ là công của tiểu tử kia đi."
Kim Hàn không nói gì, bởi vì Sa Ngữ không sai. Mỗi khi hắn nổi lên sát ý, liền nghĩ tới Tiền Tiểu Phi, sau đó trong lòng luôn có một thanh âm xuất hiện: Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn…
Nhưng mọi chuyện đã tới cực hạn rồi. Cỗ sát ý kia đã xâm nhập khắp tứ chi bách hải, đến từng tế bào, từng lỗ chân lông hắn kêu gào: Thả ta ra!
Hắn sắp chịu không nổi.
Sa Ngữ tựa hồ nhìn ra cái gì, chỉ thấy hắn quay đầu nhìn Kim Hàn, nhíu nhíu mày, ánh mắt dị thường quỷ dị: "Ngươi chẳng lẽ không muốn khiến bọn họ nếm thử nỗi thống khổ ngươi phải chịu, nhìn họn họ kêu gào thảm tiết, khóc lóc trước mặt sao?"
Kim Hàn không trả lời ngay, nhìn Sa Ngữ thật lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu: "Nếu Tiền Tiểu Phi nhìn thấy gương mặt của ngươi bây giờ, chắc chắn sẽ khóc mất."
Sa Ngữ nghe vậy nhắm mắt, thu liễm cảm xúc, không nói lời nào.
Đầu đông, gió không quá lạnh, nhưng đâm vào xương cốt người ta. Ánh trăng vốn nhu hòa, giờ phút này cũng trở nên trắng xóa thê lương.
"Ngươi cố ý…" Kim Hàn thản nhiên mở miệng, ngữ khí chắc chắn.
"Túng Vân Phái vừa mới rời đi, hẳn là có thể đuổi kịp…" Sa Ngữ nhìn xa xa, giống như nói với không khí.
Khi hắn quay lại, người bên cạnh đã biến mất.
Có lẽ Kim Hàn nói đúng, hắn cố ý. Chính vì mình bất hạnh, nên không muốn người khác hạnh phúc, nhất định cũng muốn kéo người ta xuống mới bằng lòng bỏ qua.
Chính là không biết lần này, người bất hạnh là ai. Túng Vân Phái? Kim Hàn? Hay là Tiền Tiểu Phi…
Khổng Tiêu rời đi, trời đã khuya. Tiền Tiểu Phi lại không thấy Kim Hàn trở về, chính là lúc tiễn Khổng Tiêu xuất môn, không ngờ gặp Sa Ngữ ở hành lang.
Dự cảm không tốt nháy mắt bao trùm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!