Chương 17: (Vô Đề)

Khoảng bảy giờ tối [Tiền Tiểu Phi căn cứ theo sắc trời ước lượng], có người tới thông tri bọn họ yến hội chuẩn bị bắt đầu. Khi Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn bước vào đại sảnh, Khổng Tiêu đã hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay.

Tiền Tiểu Phi thực sự vô cùng bội phục tinh thần cùng nghị lực Khổng Tiêu, bị Kim Hàn dùng kỳ nghệ cao siêu tra tấn suốt một buổi chiều, nửa ván cũng không thắng nổi, vậy mà người này vẫn có thể bảo trì tư thế ngẩng cao đầu đầy ý chí chiến đấu, đúng là hiếm thấy.

"Các ngươi sao lại tới muộn vậy?" Khổng Tiêu cười tươi với Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn, giống như chuyện buổi chiều chưa từng xảy ra.

"Chúng ta không phải người quan trọng gì, được thông tri cuối cùng!" Tiền Tiểu Phi hiển nhiên rất bất mãn.

"Cũng bình thường thôi, bọn họ chỉ khoản đã những kẻ có giá trị lợi dụng," Khổng Tiêu không hề bất ngờ, chỉ thấy hắn cầm bạch ngọc tiêu cùng thiệp mời đặt ở hai chỗ ngồi bên trái lên, nói, "Bất quá đã có ta ở đây nha, nhìn coi, ta giữ chỗ cho các ngươi rồi."

Ngất ~ Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nhớ tới bài [đại học sinh tự tập thất](cái bài này nó có đoạn tả chàng đang ngồi thản nhiên trong lớp, nàng tới, nói là chỗ đó là của nàng, xong nàng chỉ vào… một quyển sách đặt trên bàn, trên sách nghi hai chữ "chiếm chỗ" =))), xem ra chiêu mũ nón thay người này có từ xa xưa nha.

Mà thực ra chưa từng thấy trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào lại có đại hiệp tham gia võ lâm đại hội còn phải giữ chỗ a, cho dù là đột nhiên xuất hiện hoặc đến phá đám tựa hồ đều có sẵn chỗ ngồi mà! Ân, tiểu thuyết quả là lý tưởng hóa cuộc sống, Tiền Tiểu Phi kết luận.

Người trong đại sảnh càng ngày càng đông, thanh âm cũng càng ngày càng ồn ào, rồi bỗng nhiên toàn bộ nín bặt lại. Tiền Tiểu Phi nhìn theo mọi người, chỉ thấy một đội nhân mã ở lối vào. Đứng đầu là một lão giả lớn tuổi, tuy rằng tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại. Phía sau hắn là một đám người, nhưng chỉ có một người trẻ tuổi trông có vẻ đặc biệt một chút, người này mặc thanh sam, đeo bội kiếm, nhưng lại mang đến một cảm giác nho nhã.

"Đó là Ngự Hàn Phong chưởng môn Điền Ngật Thư," Khổng Tiêu ngay lập tức giải thích cho Tiền Tiểu Phi, "Phía sau hắn là Ngự Hàn Phong thủ tịch đệ tử Mục Viễn Chi." Khổng Tiêu đã biết Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn mới sơ nhập giang hồ, tự nhiên không nhận ra hai người này.

Tiền Tiểu Phi quả thật không biết ai là ai, nhưng Kim Hàn không như vậy. Diệt Xuân Phong Môn tuy không có Mục Viễn Chi, nhưng Điền Nhật Thư hắn nhớ rõ, Ngự Hàn kiếm pháp của hắn quả thật không tầm thường.

Một đội nhân mã dưới sự chú ý của mọi người không có chút mất tự nhiên, thong dong đi về phía trước, thẳng tiến đến khu vực khách quý mới bình thản ung dung ngồi.

Tứ đại môn phái đã đến một, không khí trong phòng cũng lập tức thay đổi, tiếng nói chuyện ồn ào trở thành khe khẽ thì thầm, không dám nói lớn làm to.

"Đừng nhìn cái tên Điền Ngật Thư kia giống danh môn chính phái, kỳ thực là loại tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn đạt được mục đích."

Tiền Tiểu Phi đang lúc không chú ý, chợt nghe thấy bàn đối diện truyền tới một câu như vậy. Hắn ngước mắt lên, phát hiện bàn bên kia không biết từ lúc nào đã đầy người ngồi, xem quần áo có lẽ cũng là một môn phái nhỏ nào đó, tổng cộng năm người, ngồi chật ních cả cái bàn nhỏ.

Ai, đây là nỗi bi ai của tiểu bang phái, Tiền Tiểu Phi nghĩ, đến cái bàn cũng phải chịu khổ chung với người nữa. Hắn liếc nhìn nhã tòa của Ngự Hàn Phong, sách, quả thật khác xa nhau mà.

Ngự Hàn Phong đã tới, một phần khác của tứ đại môn phái, đồng thời cũng là chủ nhân Cổ Vận sơn trang tự nhiên cũng phải xuất hiện. Chỉ thấy từ cửa sườn đại điện, một nam tử trung niên thân thể mập mạp cùng một thiếu nữ đi ra, theo sau là mấy nha hoàn cùng gia đinh.

Người tới dừng lại giữa đại đường, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ thấy nam nhân mặt đầy đắc ý, cất giọng nói lớn với toàn trường: "Vài ngày trước tứ đại môn phái liên thủ tiêu diệt kẻ thù võ lâm Xuân Phong Môn, hôm nay Cổ Vận sơn trang thiết yến mời các vị võ lâm hào kiệt nâng chén cùng chúc mừng, cảm tạ các vị nể mặt quang lâm hàn xá, Cổ Bạch ta vô cùng vinh hạnh, đặc biệt cùng ái nữ tới đây kính các vị một ly," Cổ Bạch nói xong liền nâng chén, "Ta xin kính trước, đại gia tùy ý."

Sách, thật đúng là làm cho người ta phản cảm, Tiền Tiểu Phi nhăn mặt, hắn thực chán ghét bộ bặt vì dân trừ hại của Cổ Bạch. Bất quá hắn bỗng nhớ tới Kim Hàn nói qua "Tả Lãnh Thiền kết hợp với Nhạc Bất Quần", lúc ấy cảm thấy không thể nào, bây giờ xem ra quả thật rất chuẩn xác. Cổ Bạch thân hình cũng không khác Tả Lãnh Thiền cho lắm, cử chỉ lại ra vẻ cực kỳ giống Nhạc Bất Quần. Có thể trở thành như vậy quả thật cũng rất khó khăn cho hắn đi.

Thiếu nữ bên cạnh hắn cũng nâng chén tượng trưng, nhưng Tiền Tiểu Phi cảm thấy nàng tựa hồ khá vui vẻ. Bất quá đó là chuyện của người khác, Tiền Tiểu Phi cũng không để ý nhiều.

Trang chủ vừa dứt lời, tiếng cụng ly liên tiếp vang lên. Yến hội chính thức bắt đầu, đại sảnh cũng trở nên ồn ào.

"Tứ đại môn phái mới tới hai, yến hội tại sao đã bắt đầu rồi?" Tiền Tiểu Phi nghi hoặc, cho dù Tích Thiện Tự không tới, Túng Vân Phái cũng nên đến đi.

Khổng Tiêu lập tức mỉm cười hồi đáp: "Nghe nói Túng Vân Phái trưởng môn Phạm Kiều không có bản lãnh thực sự, không biết dùng kế gì mới làm cho Túng Vân Phái trở thành một trong tứ đại môn phái, cho nên bất hòa cùng Cổ Vận sơn trang."

Kim Hàn không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý với lời Khổng Tiêu, nghĩ tới gian tế trong Xuân Phong Môn là do Túng Vân Phái sai sử, bằng không với kết cấu phức tạp của Xuân Phong Môn, không thể nào dễ dàng bị người công phá.

Tiền Tiểu Phi nghe vậy gật đầu, xem ra nội bộ liên minh này cũng chẳng hề đoàn kết, nói: "Vậy có lẽ hôm nay khánh công yến của tứ đại môn phái chỉ có hai phái tới."

Khổng Tiêu đang muốn nói tiếp, từ cửa lại truyền đến một thanh âm chói tai: "Cổ trang chủ tại sao không đợi Túng Vân phái chúng ta đã tự tiện khai yến rồi?"

Tiền Tiểu Phi theo hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên khuôn mặt bỉ ổi dẫn theo mười mấy người đến. Xem ra nam nhân này là Phạm Kiều. Lúc này, Tiền Tiểu Phi đang nghĩ là, khu vực khách quý lại phải thêm ghế rồi.

"Ta còn nghĩ Phạm huynh không tới kia, chậm trễ rồi, thỉnh huynh rộng lượng a." Cổ Bạch mặt mỉm cười, lời nói cũng thực khách khí, nhưng cũng không thèm bước lên đón tiếp, xem ra bất hòa tranh chấp là chuyện thật.

"Làm sao, khánh công yến là thành quả cố gắng của cả tứ đại môn phái chúng ta, ta làm sao có thể không tới được." Phạm Kiều nói xong tự nhiên đi tới bàn khách quý, cũng chính là chỗ ngồi của Ngự Hàn Phong. Tiền Tiểu Phi thấy trên mặt Điền Ngật Thư thoáng qua một kia khó chịu, nhưng chỉ trong một nháy mắt đã tiêu thất. Quả nhiên những kẻ kết hợp vì lợi ích không thể hoàn toàn đoàn kết với nhau.

Nụ cười của Cổ Bạch trở nên miễn cưỡng, hắn nghe ra ý tứ của Phạm Kiều là tiêu diệt Xuân Phong Môn không phải công của một mình Cổ Vận sơn trang các ngươi, đừng nghĩ vơ hết về mình.

Túng Vân Phái ngồi xuống, yến hội hẳn là có thể chính thức bắt đầu, ít nhất Tiền Tiểu Phi cũng cảm thấy mình có thể bình tĩnh ăn một chút. Đồ ăn ở Cổ Vận sơn trang quả thật không tệ, quả nhiên Trung Hoa Mỹ thực có từ lâu đời a.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!