"Hongkong…" Tiền Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi, "Thật đúng là địa điểm hay nha!"
"Quá khen." Kim Hàn nhàn nhã trả lời, xem ra căn bản chẳng thèm để Tiền Tiểu Phi đang điên tiết vào mắt.
"Rất – tốt -" Tiền Tiểu Phi nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, hùng hổ đứng trước mặt Kim Hàn, "Ngươi từ đầu đã đùa giỡn ta đúng không?"
"Tại sao lại nói vậy?" Kim Hàn giả ngu.
"Ngươi TMD nhìn qua đã biết lai lịch của ta, vậy mà còn giả bộ!" Tiền Tiểu Phi phẫn nộ nói.
"Ta không nhớ có nói mình là người Minh triều, cũng không nhớ ngươi có hỏi lai lịch của ta, tại sao lại nói ta đùa giỡn người được?" Kim Hàn cười cười.
"…" Tiền Tiểu Phi không nói gì, hắn cuối cùng cũng hiểu tranh cãi với Kim Hàn thực sự rất không sáng suốt, nhưng kích thích lớn cộng thêm cảm giác bị đùa giỡn làm hắn có nhu cầu cấp bách tìm đến một nơi không có người xả một chút.
Được, liền ra chỗ mấy khối mộ kia cũng tốt.
Người chết Giáp, người chết Ất, các người phải cẩn thận nha.
Nhìn bộ dáng Tiền Tiểu Phi phẫn nộ rời đi, Kim Hàn cảm thấy thực rất thú vị. Trước đây chưa nói lai lịch của mình là vì cảm thấy không cần, khi đó hắn cũng không muốn có quan hệ gì với Tiền Tiểu Phi, bất quá nếu sớm biết sẽ vui như vậy, có lẽ từ đầu hắn đã nói luôn rồi.
Mới nghĩ tới đây, cái "nguồn
-lạc
-thú" của hắn bỗng nhiên trở quay về. Tiền Tiểu Phi đứng ở cửa, vì ngược sáng nên Kim Hàn không thấy rõ vẻ mặt của hắn [xin tham khảo tư thế của Inui trong [Hoàng tử Tennis] để biết hêm chi tiết], nhưng Kim Hàn biết vẻ mặt kia nhất định là chẳng vui vẻ gì.
"Ta muốn tuyệt giao với ngươi, vĩnh viễn tuyệt giao!" ném lại mấy câu, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc rất phô trương rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Hàn cười khổ. Hành động của Tiền Tiểu Phi thực giống hệt mấy đứa lớp chồi giận dỗi nói "Ta không thèm chơi với ngươi nữa", chẳng những không có tý tẹo sức uy hiếp nào, còn làm cho hắn cảm thấy thú vị.
Làm thế nào một nam nhân hai mươi tuổi vẫn có thể giữ được thiên chân cùng thẳng thắn như một đứa nhỏ? Kim Hàn không nghĩ ra, có lẽ bởi thiên chân, hay thẳng thắn, đều là thứ hắn chưa bao giờ có. Hâm mộ sao? Cũng có một chút đi.
Từ sau lúc "tuyên ngôn tuyệt giao" được phát biếu, Kim Hàn không thấy lại Tiền Tiểu Phi, hắn cũng thực bất ngờ về nghị lực của Tiền Tiểu Phi, vốn tưởng không tới hai canh giờ y liền tới tìm mình, nhưng xem ra chuyện này làm y giận thật rồi.
Bất quá Kim Hàn rất nhanh phát hiện mình lo lắng thừa rồi, bởi vì đúng giữa trưa, ở cửa phòng liền xuất hiện mấy đĩa đồ ăn vẫn còn bốc khói.
"A ~" Kim Hàn không khỏi cười khẽ ra tiếng, đúng là đồ hay mềm lòng mà.
Khoái trá ăn hết cơm trưa, Tiền Tiểu Phi vẫn không thấy bóng dáng, Kim Hàn biết hắn vẫn đang thực hiện tuyên bố của mình.
"Ta muốn tuyệt giao với người, vĩnh viễn tuyệt giao!" lời nói của Tiền Tiểu Phi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bất quá điều khiến Kim Hàn thấy hứng thú là, "vĩnh viễn" của Tiền Tiểu Phi rốt cuộc là bao lâu?
Sự thật chứng minh, chỉ được có một lúc.
Đêm buông xuống, nhìn thấy Tiền Tiểu Phi ngồi trước cửa, Kim Hàn rất rất rất bất bình thường nhượng ra nửa giường.
Chỉ thấy hắn lộ ra một tia trêu tức: "Hoan nghênh quang lâm."
Tiền Tiểu Phi tựa hồ động tâm một chút, bởi vì một chân đã chuẩn bị bước vào cửa, nhưng lại rất nhanh thu về, không cam lòng trừng mắt nhìn Kim Hàn: "Ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu."
Kim Hàn nghe vậy mỉm cười, xem ra còn phải tìm thang cho hắn bước xuống nữa, liền hùa theo Tiền Tiểu Phi, nói: "Vậy ngươi muốn ta làm gì mới chịu tha thứ?"
"Ân…" Tiền Tiểu Phi ôm đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Nếu đem mọi chuyện của ngươi kể hết từ đầu chí cuối, ta sẽ không tuyệt giao với ngươi nũa."
Kim Hàn cười: "Xin tận lực."
"Không phải tận lực, là nhất định." Tiền Tiểu Phi không vừa lòng thái độ của Kim Hàn, bất quá thân thể đã tự động chui vào chăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!