Chương 10: (Vô Đề)

Bị nhốt ở Xuân Phong Môn đã năm ngày, Tiền Tiểu Phi theo chỉ dẫn của nam nhân tìm được kho hàng, lấy thật nhiều lương thực, vậy nên việc ăn uống đã không còn là vấn đề. Nguyên lai bất luận là bang phái gì, việc hậu cần vẫn là quan trọng nhất.

Mấy ngày nay, phạm vi hoạt động của Tiền Tiểu Phi cơ hồ không ra khỏi gian phòng này, trừ bỏ lúc đi lấy đồ ăn. Dù sao xung quanh đều là người chết, làm quái có thằng hâm nào muốn đi đi lại lại nhiều. Thậm chí ngay chỉ xung quanh phòng thôi, Tiền Tiểu Phi cũng phải thật lâu mới dọn sạch được, mà kết quả là trong vòng một trăm thước xung quanh mọc lên n cái bia mộ, mặt trên phân biệt viết người chết Giáp, người chết Ất… cứ thế mà suy ra.

Dù sao cũng phải có cái tên mới có thể an nghỉ dưới mồ được, ít nhất là Tiền Tiểu Phi nghĩ vậy.

Thương thế của nam nhân cũng dần dần khôi phục. Tiền Tiểu Phi không thể không thừa nhận thân thể người này đúng là hồi phục như thần, cái đống thương tích ấy chỉ cần một cái đem đặt lên người hắn, chỉ sợ nằm một năm rưỡi cũng chả khỏi nổi đi. Vậy mà giờ nam nhân đã có thể làm một chút việc đơn giản, tỷ như ăn cơm. Mà đây cũng có lẽ là việc làm nam nhân cao hứng nhất, bởi vì mỗi lần Tiền Tiểu Phi uy cơm cho hắn, ánh mắt hắn đều giống như muốn đem y ra cắn xé, tựa như trong miệng không phải đồ ăn mà là gân cốt Tiền Tiểu Phi vậy. Ác hàn ~~

Kỳ thực Tiền Tiểu Phi cũng thật oan uổng, đâu phải hắn tự nguyện uy, làm gì có một đại nam nhân nào uy cơm cho một nam nhân khác lại vui vẻ. Ngươi khó chịu, lão tử thì không à! Đương nhiên những lời này Tiền Tiểu Phi cũng chỉ dám hò hét phát tiết dưới đáy lòng.

Ở chung năm này, Tiền Tiểu Phi mới phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng – hắn còn chưa biết tên nam nhân!

"Uy, ngươi tên gì?" Lúc ăn cơm, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc hỏi ra cái việc tuy không tính là vấn đề lớn nhưng không hỏi lại thực bất tiện này.

Một ngụm canh nuốt xuống, phản ứng của nam nhân chính là… sặc.

"Uy, ngươi có khỏe không?" Tiền Tiểu Phi khó hiểu vỗ vỗ lưng nam nhân, giúp hắn thuận khí chút, "Cái này chắc không phải cơ mật chứ, ngày đầu tiên các ngươi đã biết tên của ta, ta cũng có nói gì đâu!"

"Trọng điểm không phải ở đó," Nam nhân thật vất vả khôi phục lại bình thường, "Người bình thường có ai ở chung từng ấy thời gian rồi mới hỏi tên sao?"

"Chắc là không có ai…" Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, từ lúc hắn gặp nam nhân đến giờ liền gọi y là "hắc y nam nhân", sau đó dần rút gọn thành "nam nhân"…

"Vậy ngươi trước kia gọi ta như thế nào?" Kim Hàn bỗng nhiên thấy tò mò, hắn thập phần muốn biết Tiền Tiểu Phi không biết tên hắn thì xưng hô như thế nào.

"Ân…" Tiền Tiểu Phi lại nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói thật: "Nơi này chỉ có mỗi ta và ngươi, tự nhiên không cần kêu tên cũng biết ta nói ngươi, chứ chả lẽ lại kêu mấy cái xác kia a!"

Kim Hàn rõ thực là không hài lòng đáp án của Tiền Tiểu Phi, chỉ thấy hắn nhìn xuống dưới: "Nếu trước kia không gọi tên ta cũng không có gì bất tiện, vậy hiện giờ cũng không cần biết."

Không phải vậy mà, Tiền Tiểu Phi nghĩ, trước kia không hỏi là không nghĩ tới, hiện tại nghĩ tới rồi lại không được biết, như vậy vấn đề liền trở nên phức tạp, như thế thực không thoải mái mà.

Đúng rồi, trước đây Sa Ngữ hình như đã từng gọi hắn là "Hàn", Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nhớ tới manh mối quan trọng này, liền tao nhã buông đũa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đến đắc ý, nhìn về phía Kim Hàn: "Ta biết ngươi tên gì…"

"Cái gì?" Kim hàn giương mắt nhìn Tiền Tiểu Phi, cái kiểu cười đến sáng lạn kia thực sự rất chói mắt, cũng thực sự làm người ta khó chịu.

Càng cười càng sáng lạn, thậm chí nhìn kỹ, xung quanh người còn hiện ra đóa đóa hoa tươi, Tiền Tiểu Phi kêu đến dị thường ôn nhu: "Hàn~~"

Một ngụm cơm nuốt xuống, kết cục của Kim Hàn chính là… nghẹn.

"Ngươi rốt cuộc có biết ăn cơm không a, làm sao cứ hết sặc rồi lại nghẹn?" Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ đưa bát canh cho nam nhân.

Kim Hàn tiếp nhận canh, đồng thời hung hằng trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Phi, cho dù không nói được hắn cũng muốn dùng ánh mắt làm cho Tiền Tiểu Phi hiểu tác giả là ai.

Cũng may Tiền Tiểu Phi của chúng ta thực là thông minh, ngay lập tức đã hiểu ra vấn đề.

"Kêu có một chữ quả thực không tự nhiên, hay là…" Tiền Tiểu Phi cẩn thận nghĩ lại những quy tắc đặt tên mình biết, một tia sáng lóe lên trong đầu: "Nếu không ta gọi ngươi là Tiểu Hàn hoặc Hàn Hàn đi."

Người nào thông minh cũng đoán được, cách gọi này của Tiền Tiểu Phi là đến từ [Slamdunk].(chết mẹ mất, em chưa đọc slamdunk, chả biết tại sao lại là như thế đâu)

"Kim Hàn, gọi ta Kim Hàn, tên của ta là Kim Hàn!" Kim Hàn rốt cuộc thỏa hiệp, nếu không hắn cũng chuẩn bị điên mất.

"Sớm nói không phải tốt rồi sao!" Tiền Tiểu Phi cười đến giảo hoạt, làm cho Kim Hàn cảm thấy mình vừa bị lừa.

Cứ như vậy, bữa cơm của Kim Hàn bất hạnh và Tiền Tiểu Phi đắc ý trôi qua.

Ban đêm, đã đến giờ đi ngủ, Kim Hàn không ngoài dự kiến lại nhìn thấy Tiền Tiểu Phi bọc chăn bông ngồi ở cửa.

"Đừng có mơ, mãi vẫn là cái dạng này," Kim Hàn không hề lưu tình, "Không được!"

"Tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi…" Tiền Tiểu Phi run run dưới gió lạnh, nhìn kiểu gì cũng thực đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!