Tuy rằng không biết phụ mẫu là ai, nhưng hắn từ nhỏ đã được lão đại của một tập đoàn móc túi thu dưỡng, không phải lo ăn mặc; tuy rằng chưa bao giờ đi học, nhưng hắn học ở đồ thư quán của bang cũng không thua bạn đồng trang lứa [không cần kỳ quái vì sao tập đoàn móc túi lại có đồ thư quán, thời đại kinh tế tri thức, lão đại đương nhiên cũng hiểu được tri thức chính là tiền]; tuy rằng lão đại tường xuyên đánh hắn mắng hắn, còn buộc hắn ra ngoài trộm ví người ta, nhưng hắn chưa bao giờ hạ thủ với người tốt [ít nhất hắn cho là tốt], bởi vậy cũng sống thoải mái an tâm. Nhìn những kẻ ăn không ngon mặc không đủ ấm, lúc nào cũng ở ranh giới sống chết đấu tranh với bệnh tật, Tiền Tiểu Phi may mắn chính mình có cơ sở kinh tế cùng với thân thể khỏe mạnh.
Tóm lại, Tiền Tiểu Phi nhận định chính mình cùng với những thanh niên bình thường sống hạnh phúc dưới ánh mặt trời cũng không có gì khác biệt, trừ bỏ bọn họ là học sinh mà mình là móc túi, phân công xã hội bất đồng mà thôi, cũng không có gì to tát.
Chính là khi Tiền Tiểu Phi mười chín tuổi mười một tháng hai mươi ba ngày, nhận định này bắt đầu dao động.
"Đại thúc, ngươi xác định?
"Đương nhiên, không tin ngươi cứ đi hỏi mọi người, hoàng đế hiện tại đã từng là hòa thượng đó."
Xem ra chế độ phong kiến triều Minh quả thực giống như sách lịch sử ghi, không hề nghiêm khắc, ngay cả một lão bá bán bánh nướng cũng có thể gọi thẳng tục danh của hoàng đế.
Hai giờ sau, Tiền Tiểu Phi dừng nói chuyện với lão bá bán bánh. Trải qua hai giờ nói chuyện, hắn đã hoàn toàn tin tưởng mình rơi vào triều Minh, chính xác là Minh sơ, khi Chu Nguyên Chương làm hoàng đế.
Ai, chính là không có một thanh niên hạnh phúc nào lại cầm ba trăm nhân dân tệ vừa trộm được đi vào đường tối, sau đó rơi xuống một hố ga bị tên đạo tặc thiếu đạo đức nào đó trộm mất nắp, khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở một quán bánh nướng không biết tên, trong tay còn cầm chặt một cái bánh.
Tại gia thiên nhật hảo, xuất môn bán lộ nan (ở nhà ngàn ngày thì chả sao, vừa ra cửa đã gặp chuyện), Tiền Tiểu Phi hiện tại thập phần hoài niệm lão đại, hai mươi năm qua vẫn ăn của y, ở chỗ y, dùng đồ của y, đột nhiên rời đi quả thực có chút không thích ứng được, mà lão đại chắc cũng rất nhớ hắn, tuy rằng lão đại thường bảo đem hắn về nuôi là sai lầm lớn nhất, tập đoàn cũng quả thật vì hắn mà bị cảnh sát bất ngờ tập kích n lần, nhưng hắn vẫn đem lão đại đối đãi như thân nhân, cũng từng nghĩ hầu hạ y đến già. Hắn tin tưởng lão đại cũng muốn vậy, vì y không chỉ một lần nói qua "còn như vậy tiếp tục ngươi chờ đưa ma ta đi".
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Tiền Tiểu Phi vô mục đích lang thang tìm tảng đá ngồi xuống, lục lọi toàn thân mới tìm được ba trăm nhân dân tệ cùng một bọc nhỏ công cụ [công cụ phạm tội] và một cái nhẫn.
Ở thế giới này hắn chẳng có bạn hữu nào, cũng không có ý định mạo hiểm thử nhảy vào hố ga chết đuối lần nữa, huống hồ thời nhà Minh cũng chả có hố ga, mà bánh nướng đại gia kia cũng chẳng có manh mối gì.
Tiền Tiểu Phi chống cằm trầm tư, quần chúng Minh triều lại chống cằm soi hắn. Thói thích xem náo nhiệt hẳn là từ cổ đã có đi.
Cũng chẳng trách mọi người xúm lại xem, ở thời Minh sơ, cái mái tóc vàng của Tiền Tiểu Phi quả thật rất chói mắt, đấy là còn chưa kể đến tai trái còn đeo khuyên tai thủy tinh màu tím, còn mặc nguyên cả bộ jeans.
Mắt thấy người tụ tập càng ngày càng nhiều, Tiền Tiểu Phi bức thiết hy vọng thoát thân. Nghĩ là làm, hắn đột nhiên đứng dậy dùng toàn lực hướng ra ngoài chạy, không nghĩ đám người cũng theo hắn chuyển động, chen thành một đống.
"ta, ta sắp không thở được -" tiếng kêu cứu của Tiền Tiểu Phi ở giữa đám ồn ào hoàn toàn không có tác dụng.
Nếu thời đại này mà có báo chí, ngày hôm sau trang nhất đầu đề nhất định là "Một thanh niên không rõ nguyên nhân bị kẹp chết ở đầu đường XX".
Ô ~ sinh mệnh tuổi trẻ sao lại có thể như vậy trôi đi, Tiền Tiểu phi trong lòng bùng lên khát vọng sống! Chỉ thấy hắn đem hết toàn lực ngửa mặt lên trời kêu to –
"Xem a! Trên trời có cái gì a!"
Mọi người trong nháy mắt đồng loạt theo một phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên.
Sau đó, Tiền Tiểu Phi chạy thoát.
Cái này gọi là trí tuệ a! Tiền Tiểu Phi vì chính mình trốn thoát thành công mà dương dương tự đắc. Bất quá vì phòng ngừa lần thứ hai bị đè, hắn buộc phải tìm cách kiếm một bộ quần áo.
"Cầm đồ! Cầm đồ! Tuyệt không lừa đảo, vàng bạc quần áo, đồng tẩu vô khi!"
Quả thực là muốn gì được nấy, trước mặt Tiền Tiểu Phi xuất hiện ngay một cái bảng thật to "Cầm đồ".
Trong *** chỉ có một hỏa kế, vừa thấy Tiền Tiểu Phi bước vào đã chạy ra đón, vẻ mặt nịnh nọt: "Vị khách quan này, có gì cần tiểu nhân hỗ trợ?"
Ý thức phục vụ quá kém, thấy mình mặc như vậy còn hỏi mấy thứ dư thừa. Tiền Tiểu Phi vừa nghĩ vừa lấy cái nhẫn ra, đây là nhẫn bạch kim khắc văn giới tuần trước hắn chôm của một tên chính khách, nếu ở hiện đại hẳn là phải bán được xấp xỉ ba ngàn nhân dân tệ.
Hỏa kế xem cái nhẫn nửa ngày, chăm chú không nói một câu. Đến lúc Tiền Tiểu Phi hết cả kiến nhẫn, hỏa kế mới lên tiếng gọi lão bản.
Điển hình cho loại nhà giàu mới nổi, bụng phì toàn mỡ, cười lên vẻ mặt dữ tợn.
"Vị khác quan này, nhẫn bạc của ngươi quả thực rất nhỏ, căn bản không đáng giá tiền!" Lão bảo vừa nói vừa không ngừng chà lau nhẫn, vẻ mặt rõ ràng là vừa thấy đã thích.
Gì chứ, nhẫn?! Đúng là không biết phẩm vị mà! Còn có, cái gì mà nhẫn bạc a, đây là bạch kim nha! Tiền Tiểu Phi thật là câm điếc cật hoàng liên, chính là không thể nào cũng một người triều Minh nói xem bạch kim cùng bạc khác nhau chỗ nào đi.
"Bất quá hoa văn khắc ở mặt trên thật ra tinh tế." Lão bản lại lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!