Chương 7: (Vô Đề)

Ta không chút do dự.

Trong ánh mắt khiếp hãi của chàng, từng lớp từng lớp trâm ngọc hồng y được ta gỡ xuống.

Tân nương giàu có, phu quân sắp chết, chuyện tốt như thế, với ta bây giờ là điều ta mong ước nhất.

Cho nên—

Đỗ đại công tử bệnh nhược, lạnh lùng, đêm tân hôn bị ta cưỡng chế cởi đai lưng, môi cũng bị ta chặn lại.

"Phu quân, chúng ta động phòng thôi."

16

Sáng hôm sau, vừa nghe tiếng hạ nhân Đỗ phủ gõ cửa từ sớm, ta liền tinh thần sảng khoái xuống giường.

Cửa vừa mở, một ma ma bên cạnh mẹ chồng liền trợn tròn mắt, cố sức nhìn vào trong phòng. 

Chớp mắt, thau nước trong tay đã rơi xuống đất, bà ta hét lên "ối chà" một tiếng, vội vàng chạy đến bên giường:

"Đại thiếu gia!"

Cổ Đỗ Nhược Lân loang lổ dấu vết đỏ, quấn chăn mà mặt mày đen sì, trông chẳng khác gì một tiểu thư khuê các bị người ta làm nhục.

Bỏ qua ánh mắt sửng sốt của ma ma.

Chàng nghiến răng nói:

"Hành vi hạ lưu, làm ô uế đạo nghĩa, chẳng phải khí khái quân tử!"

"Phó Uyển, nàng— khụ khụ khụ!"

Đám hạ nhân vây lại, mặt mày tái mét.

Ta chỉ chỉnh lại cổ áo.

Nực cười, ta là nữ nhân, chẳng phải tiểu nhân, càng không phải quân tử.

Động phòng hoa chúc với phu quân mình trong đêm tân hôn, có gì sai chứ?

Đỗ Nhược Lân thấy phiền, liền đem chiếc khăn trên giường ném vào lòng ma ma, quát lạnh:

"Cút hết ra ngoài!"

Ma ma nhìn rõ vết m.á. u đỏ trên khăn, không kìm được buột miệng:

"Các người thật sự đã…"

Dù sao bà ta vốn là người mẹ chồng phái đến để xem trò cười, một kẻ bệnh nhược như Đỗ Nhược Lân, cộng thêm một nàng dâu mà bà ta chẳng ưa nổi, tất nhiên là đủ chuyện xấu hổ để chờ xem.

Nhưng ai ngờ…

Ma ma nhìn ta, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Nhược Lân, cuối cùng nhìn đến những dấu đỏ rõ rệt trên làn da trắng mịn nơi cổ hắn…

Đỗ Nhược Lân: "…"

Gân xanh trên trán chàng giật giật: "Cút! Ra! Ngoài!"

Một đám người cuống quýt bò lăn mà chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!