Chương 10: (Vô Đề)

Khóe môi chàng còn vương máu, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, mỉm cười tự giễu:

"Thôi thì cứ như lời ta từng nói trước kia... Khụ khụ..."

"Nếu ta c.h.ế. t đi, trên giá đầu tiên trong thư phòng có một chiếc hộp nhỏ, bên trong là thư hòa ly, cùng một món bạc đủ để nàng sống yên ổn cả đời. Đừng vì ta mà thủ tiết, muốn tái giá thì cứ tái giá."

"Cũng đừng đấu với mẫu thân ta làm gì. Trong phủ này, nếu không có ta, nàng chẳng khác nào người ngoài, làm sao đấu lại bà ấy. Cho nên... khụ khụ..." 

Chàng thở hắt ra: "Hãy cầm lấy bạc, rồi rời khỏi đây."

Người ta thường nói, kẻ sắp chết, lời nói đều là thiện ý.

Ta và Đỗ Nhược Lân, đôi uyên ương hữu duyên vô phận này, đến lúc này rồi vẫn không nhịn được mà xỉa xói nhau vài câu.

Nhưng ta thì không.

Ta đột ngột bước lên, túm lấy cổ áo chàng, trong ánh mắt kinh ngạc của chàng, từng chữ một:

"Không được chết."

"Đỗ Nhược Lân, ta không cho phép chàng chết!"

Ít nhất là không phải bây giờ.

Ta vốn nên là một kẻ vô tình m.á. u lạnh, nếu chàng c.h.ế. t rồi, khi ta còn chưa đứng vững gót chân, ta sẽ là kẻ thua thiệt.

Đúng như lời chàng nói, hiện tại ta không đấu lại mẫu thân chàng.

Ta đã vì chàng mà mời không biết bao nhiêu lang y, nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Ai cũng bảo, bệnh chàng đã đến bước vô phương cứu chữa.

Đỗ phủ đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho chàng.

Còn ta, lại trở thành "tân nương đáng thương" trong miệng người ngoài, mới gả vào chưa đầy nửa năm, đã thành quả phụ.

Ngay cả vợ chồng lão thừa tướng cũng đến xem qua một lượt, rồi lắc đầu rời đi.

Mẫu thân ta đưa theo muội muội đến thăm.

Bà bảo, muội muội đã gặp được một người tốt, chỉ đợi chọn ngày lành là thành thân.

Bà nói, bà cũng sống rất yên ổn, phụ thân ta sức khỏe cũng đã khá hơn.

Bà nói: "A Uyển, nếu thật sự đến bước đó, thì hãy về nhà đi."

Bà muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Muội muội ta vành mắt đỏ hoe, định nói gì đó thì bị mẫu thân ngăn lại.

Thế nhưng, ta vẫn nhận ra.

Ta nắm lấy tay muội muội: "Mẹ à, trong nhà thật sự không có chuyện gì sao?"

Mẫu thân nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, ngữ khí chắc nịch:

"Con ngốc à, có mẹ ở đây, thì sao mà có chuyện gì được?"

"Con đừng quên, mẹ con đi đến được ngày hôm nay, chẳng phải là trái hồng mềm để người ta tùy ý bóp nắn đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!