Hai kẻ ích kỷ kia thấy Ngân, bọn họ cũng sững lại. Bảo nhìn Long, anh ta bỗng tức điên lên, không kiềm chế được tiến lại mặc Trinh níu tay ngăn cản. Bảo nhìn Ngân, nhếch miệng mỉa mai:
– Tưởng cô thương con thế nào, hóa ra bỏ con đi ăn với trai à? Thằng Mầm đâu, ai trông?
Ngân cũng không kiềm chế được, cô đứng dậy nhìn thẳng vào Bảo, mắt cô đỏ lên, gằn từng tiếng:
– Còn anh, anh muốn nuôi con sao, tôi chưa thấy ngày nào anh gọi hỏi con lấy một tiếng. Anh trách tôi mà không thấy nhục sao?
– Tôi tin tưởng ở cô, hóa ra… Được, cô cứ đợi đấy, ván bài chưa kết thúc đâu!
Bảo đe dọa Ngân, anh ta kéo Trinh định bỏ đi.
– Mày đứng lại đấy!
Long lên tiếng, anh ra lệnh như thể anh có quyền với bất kỳ ai. Bảo cũng nóng mắt với thằng ôn đi cùng vợ cũ của hắn. Bảo không ngờ vừa chia tay mà Ngân đã có ngay bên mình một gã ngon lành còn hơn cả hắn, thế nên hắn lập tức quay người lại. Thực ra trong lòng Bảo có chút day dứt vì bỏ một người vợ ngoan hiền hết lòng vì hắn, hắn rõ ràng có thương Ngân nhưng hắn yêu Trinh quá. Trinh vì hắn mà bỏ đi, giờ hắn muốn bù đắp cho Trinh bằng tất cả những gì hắn có.
Thế nên hắn không ngờ vợ hắn sớm tìm được hạnh phúc mới làm hắn nửa khó chịu nửa tức giận vì sự thay lòng quá nhanh ở Ngân, hắn cứ nghĩ cô phải vật vã đau khổ vì hắn lắm.
Bảo tiến lại Long, quát lên:
– Mày nói ai hả thằng kia?
– Tao nói mày đấy. Mày có phải là đàn ông không hả thằng phản bội kia?
Bốp!
Bảo điên tiết đấm một đấm vào mặt Long. Được, mày chọc phải ổ kiến lửa rồi đấy thằng hèn hạ! Long nhếch miệng lau vết máu trên môi, chắc thằng khốn này không biết Long có đai đen tam đẳng Karate đâu nhỉ? Long từng sang Nhật một năm chỉ để nâng cao trình độ võ thuật cho thỏa đam mê, tiện thể đổi gió gái Nhật.
Hự!
Bảo đau đến sùi bọt mép, nước dãi chảy ra trước cú lên gối cùng cú đấm như núi thái sơn của Long. Trinh tái dại mặt mũi nhìn Bảo, cô ta nhìn qua cũng biết Bảo không phải đối thủ của Long, thế nên cô ta lập tức chạy lại ôm lấy Bảo xin tha:
– Anh Long, anh dừng lại đi! Em xin anh đấy!
Ngân ngỡ ngàng. Cô ta biết Long sao? Long còn đấm thêm cho Bảo một cú vào miệng mới chịu ngừng tay.
Bảo nằm gục ra sàn, mặt mũi hắn bầm dập, máu mũi máu mồm trào ra nhìn rất thảm, xung quanh chỉ có một đôi vợ chồng người nước ngoài thấy động họ chạy vội xuống dưới báo người, lúc này quản lý quán cùng cậu phục vụ trẻ ban nãy mới xuất hiện.
– Anh Long… anh nể mặt chúng em có được không ạ? Gây rối ở đây thế này chúng em làm ăn thế nào anh?
Tay quản lý khúm núm van vỉ. Ngân không ngạc nhiên chuyện anh ta biết Long bằng việc Trinh biết Long. Ngân chẳng biết mình có hả dạ không khi Long giã Bảo một trận như vậy, chỉ biết trong lòng cô vẫn dấy lên nỗi thương xót. Hận thì hận thật nhưng tình nghĩa bao năm, Ngân vẫn khó có thể lạnh lùng khi thấy Bảo đau đớn.
– Không phải khách nào cũng đáng tiếp!
Long buông một câu, kéo tay Ngân bước xuống dưới thanh toán rồi bỏ đi. Gặp thằng chó chết đó ở đây là tốt lắm, cơ hội cho anh dần nó một trận. Anh cú Bảo ngay từ cái lúc thấy hắn vào khách sạn với Trinh rồi, lại còn thêm việc hắn đòi nuôi con trong khi bản thân hắn coi đứa con là cái gì?
Ngồi trên xe, lúc này Ngân mới bình tĩnh được. Cô cúi xuống, không nhìn mà hỏi Long:
– Anh… anh biết cô ta à?
Nhắc đến Phạm Kiều Trinh mà tim Ngân lại nhói lên. Cô ta là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến ái tình, dù rõ ràng chẳng đáng để đau nhưng tim Ngân vẫn đau không sao kiểm soát được.
Long bực bội trả lời:
– Cô ta có hôn ước với anh từ nhỏ. Này… đừng có hiểu lầm, là gia đình hai bên gán ghép chứ anh với cô ta không có gì đâu!
Trái đất tròn thật tròn. Ai ngờ kẻ khiến Bảo bị gia đình Trinh phản đối ngày nào lại là Long. Đúng là gia đình hai bên Long và Trinh tương xứng thật, cô ta cũng hoàn toàn tương xứng với Long.
– Anh… anh có thấy em giống cô ta không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!