Long ngồi trong phòng, lưng tựa vào ghế xoay, mắt chăm chú quan sát màn hình camera gắn trên tường rồi nghiến răng kèn kẹt. Dám vứt hoa của đại thiếu gia đi à? Con nhỏ này đúng là chẳng coi ai ra gì!
Quang, trợ lý của đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long ngồi bên cạnh, nhìn vẻ cau có của Long thì cười cười nói:
– Anh Long, có nhất thiết phải theo đuổi cô ta không? Ngoài kia gái đẹp sẵn sàng chiều anh đâu có thiếu!
– Mày thì biết cái gì! Yên đấy anh nghĩ cách!
Long chau mày nghĩ ngợi, nghe có tiếng gõ cửa thì bực bội trả lời:
– Mời vào!
Huệ mở cánh cửa gỗ nâu bóng bước vào phòng làm việc của Long, cũng là phòng của phó giám đốc khách sạn Elise, cô ta nhăn nhó kêu ca:
– Anh Long!
– Có chuyện gì?
– Anh bảo với chị Lan đi, buổi tối em còn nhiều việc lắm, tự dưng chị ấy lại xếp em vào ca tối!
Huệ nũng nịu lay lay vai Long, cố bày ra vẻ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Long e hèm hỏi:
– Nhân viên mới làm thế ca ngày của cô à?
– Vâng… chị ta là bạn của chị Lan nên được ưu tiên, nhưng mà… anh…
Huệ vuốt ve má Long, gợi nhớ anh đêm hoan ái hôm nào, có điều sau đêm đó Long thờ ơ lạnh nhạt nên Huệ chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn. Căn bản tối đó cả hai đều say, Huệ cũng đã có người yêu nên chẳng muốn to chuyện, giờ có việc muốn nhờ vả thì đành cầu cạnh người đàn ông hấp dẫn nổi tiếng phong lưu bạc tình này vậy.
Long gạt tay Huệ ra, gật gù nói:
– OK. Cô cứ về đi. Sáng mai đi làm.
– Ôi… yêu anh quá!
– Này!
Long gắt lên, vô thức đứng bật dậy khi Huệ hôn chụt lên má mình. Huệ tẽn tò, bĩu môi một cái rồi lập tức chuồn thẳng. Quang quay sang Long hỏi:
– Anh lại nghĩ ra trò gì thế?
– Cứ chờ xem. Một khi đại thiếu gia đây đã muốn thì chẳng có con đàn bà nào thoát được!
Ngân vừa vào phòng thay đồ, bất chợt thấy Lan từ cửa phòng tiến nhanh lại, Lan lo lắng nói:
– Mày ơi, phó giám đốc khách sạn vừa yêu cầu mày làm ca tối đấy, mày xem có sắp xếp được thời gian không?
– Ca tối? Làm sao tao làm được, còn nhà cửa với thằng Mầm nữa!
Ngân giật mình thốt lên. Lan ái ngại nói:
– Thế nên tao mới lo, sáng mày làm gì mà lão có vẻ tức mày lắm, còn đòi trừ lương mày nữa?
– À… Trịnh Tuấn Long đấy hả mày, anh ta quá đáng thật! Sáng tao mang quần áo vào phòng cho hắn, hắn bắt tao mặc giúp!
– Mẹ!
Lan chửi thề một câu, kéo tay cô bạn an ủi:
– Để tao bảo ông Toàn xem thế nào! Giờ mày cứ làm tiếp đi, bao giờ được tao báo cho mày, nhá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!