Tử Siêu và Kỳ Lan lạ mang mặt nạ như lúc ở Bạng Phụ, còn Cuồng Sinh khôi phục mặt thật. Họ muốn dụ cho Liễu Quả xuất hiện. Ba người đi về phía Nam để đến Trường An, tìm Vạn Bác Tú Sĩ. Quá ngọ, họ còn cách thành Nam Dương mười dặm, thấy ven rừng có ngôi tửu quán liền ghé vào.
Khu vực này vắng vẻ, hy vọng bọn Liễu Quả sẽ yên tâm xuất hiện.
Nhân thủ Vô Ảnh Đàn đã phục kín trong khu rừng sau quán chờ đợi. Một lát sau, một kỵ mã chạy ngang qua cửa nhưng không dừng lại. Gã đi thêm hai chục trượng nữa mới rút phi tiễn phóng lên trời. Tiếng rít cao vút, lanh lảnh báo hiệu cho lực lượng phía sau.
Năm mươi thớt ngựa phóng đến như bay. Vây chặt tửu quán, lần này nhân thủ ít hơn nhưng đi đầu là năm người mặt áo xanh. Một tên cười ghê rợn:
- Vạn Xảo Cuồng Sinh!
Lão thoát được chặng mai phục thứ nhất nhưng đừng hòng sống sót dưới tay bọn lão phu.
Cuồng Sinh vờ vĩnh hỏi:
- Chư vị thuộc bang hội nào và có hiềm khích gì với lão phu?
Tên kia gằn giọng:
- Bang chủ bổn bang chỉ muốn lão mãi mãi câm mệng mà thôi!
Tử Siêu nghĩ thầm:
"Vậy là Liễu Quả chưa biết việc bọn chàng lên Thiếu Lâm tự"
Chàng rú lên báo hiệu cho thuộc hạ Thanh Long môn rồi vung đao lướt ra. Chàng quyết chiếm tiên cơ nên vận đủ mười hai thành công lục đánh chiêu thứ mười bảy trong pho Thanh Long đao pháp, Thanh Long Thế Phát. Đao quang lồng lộng, xoáy tít như cuồng phong, đảo lộn trên đầu mấy lão áo xanh.
Năm thanh trường kiếm vung lên chia nhau đỡ đòn và tấn công hai sườn cửa Tử Siêu. Bọn này công lực thâm hậu, phối hợp nhịp nhàng nên thoát chết. Nhưng mắt và vai bị Bạch Long đao rạch nát, máu tuôn xối xả. Họ kinh hoảng đứng vào phương vị, lập thành kiếm trận, vây chặt đối phương.
Năm lão liên thủ chặt chẽ, kẻ trước người sau công vào yếu huyệt khiến Tử Siêu không phát huy được đao pháp của mình. Chàng có thể giết một hai đối thủ nhưng không tránh được lưỡi kiếm của bọn còn lại.
Mặt trận của anh em Vô Ảnh Đàn thì khá hơn.
Đao pháp và độc châm của họ đã sát hại hơn nửa số võ sĩ hắc y. Cuồng Sinh và Kỳ Lan ngồi yên trong quán theo dõi cục diên. Lão bảo nàng:
- Năm gã này lã Quân Sơn Ngũ Sát.
Kiếm trận của bọ chúng rất lợi hại. Lan nhi chuẩn bị hỗ trợ cho Tử Siêu.
Kỳ Lan gật đầu, cao giọng nói:
- Tướng công! Mau bỏ đao dùng chưởng pháp!
Tử Siêu mừng rỡ, chém mạnh vài đao, đẩy dãn vòng vây. Chàng cắm đao vào vỏ rồi xuất chiêu Ma Ảnh Luân Vũ. Song thủ chàng hóa thành muôn ngàn bàn tay ma quái, quay cuồng đảo lộn. Đối phương và người bên ngoài quan chiến, có cảm giác như chàng là một vị phật ngàn tay.
Chưởng kình đánh bạt lưỡi kiếm, giáng vào ngực Quân Sơn Ngũ Sát chẳng sót một tên. Chúng văng ngược ra sau, hộc máu chết tươi, không kịp gào thét. Tử Siêu ngẩn người trước uy lực của chiêu chưởng thần kỳ.
Cuồng Sinh chạy lại lột khăn bịt mặt và vạch ngực áo một tên xem thử. Trên tâm thất gã, dấu chưởng ấn sáu ngón mờ mờ. Lão sửa sang áo xác chết và giáng mạnh vào ngực mỗi tên một quyền để xóa dấu vết. Lúc này Vô Ảnh Đàn cũng đã giết đến tên cuối cùng.
Kinh Phi Độ định đem xác chết đi dấu, nhưng Tử Siêu xua tay:
- Không cần đâu! Vào gọi chủ quán ra đây!
Lão run rẩy bước ra, dập đầu lạy lục:
- Xin đại hiệp cứ coi như tiểu nhân không thấy gì hết.
Chàng dịu giọng bảo:
- Dẫu ta không giết lão thì chủ nhân của đám xác chết này cũng không tha lão đâu. Ta cho lão một trăm lượng bạc, mau mau dọn hành lý tìm nơi khác làm ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!