Chương 35: (Vô Đề)

Xe đậu trước cửa hàng tiện lợi cách khu nhà Minh Tiêu ở mấy trăm mét. Quý tiên sinh khó hiểu hỏi: "Sao không trực tiếp đi vào?"

"Cháu đợi anh ấy ở đây."

Thần Hựu nắm chặt điện thoại di động: "Minh Tiêu còn chưa về nhà mà, cháu vào trong ấy chờ còn không bằng cứ ở đây. Lát nữa anh ấy sẽ đi qua nơi này."

"Chìa khóa của cháu đâu?"

"Cháu không giữ."

"Đó là nhà của cháu mà, một cái chìa cũng không giữ lại?" Quý tiên sinh cười: "Thằng nhóc này thật là…"

"Không phải nhà của cháu."

Thần Hựu lắc đầu nói: "Cho anh ấy thì tức là của anh ấy rồi."

"Đồ thần kinh. Xuống xe đi, nếu quyết định gặp mặt thì cũng đừng lừa dối cậu ta nữa. Cậu không ép cháu hôm nay phải thẳng thắn với cậu ta, nhưng tối thiểu, cháu không thể bịa thêm lời nói dối mới nữa. Biết chưa?"

Thần Hựu đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe của Quý tiên sinh hòa vào dòng xe đông đúc, lại nhìn về nói ngược với hướng khu nhà một lát, cảm thấy trái tim mình đang đập ngày càng dữ dội.

Mới vừa nãy đây thôi, Minh Tiêu gọi điện thoại đến, cậu không thể lại không bắt máy.

Giọng nói của Minh Tiêu rất nhẹ nhàng, không khác gì so với bình thường, hỏi cậu ở đâu, đang làm gì thế. Cậu trả lời mình mới vừa tham gia một hoạt động xã giao của công ty, đang định về nhà.

Minh Tiêu lại hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa.

"Rõ ràng là đã ăn rồi, cậu lại theo bản năng mà phủ nhận. Bởi vì cậu đoán được tiếp theo Minh Tiêu sẽ nói cái gì."Vậy vừa hay." Quả nhiên, Minh Tiêu nói: "Anh định lát về nhà rồi nấu lẩu, một người ăn không hết, em tới nhé?"

Thần Hựu điều chỉnh tốt giọng điệu của mình, dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu vậy?"

"Lâu lắm rồi chưa ăn, Thái Bánh Bao không cho mà, em cũng chưa ăn chung với anh mà đúng không?" Minh Tiêu cười khẽ:

"Tới nhé? Tới thì anh ghé mua đồ ăn luôn, trễ nữa siêu thị đóng cửa mất."

"Vâng!" Thần Hựu không kịp ngẫm nghĩ nữa, "Anh ở đâu? Em đi đón anh."

"Không cần đâu, em tới nhà anh đi, nếu như anh còn chưa về thì chờ anh một lát, anh sẽ về ngay thôi."

Cúp điện thoại, Thần Hựu quay qua nói: "Cậu út, nhờ cậu đưa cháu một chuyến, cháu muốn tới nhà Minh Tiêu."

Quý tiên sinh hừ nhẹ: "Cậu hiểu sao lúc nãy cháu không nghe điện thoại rồi."

"Dạ?"

"Nhãi con, mi cũng biết vừa nghe điện thoại của cậu ta liền kiềm chế không được nữa đúng không? Minh Tiêu nói muốn gặp thì dù cho đang ở nước ngoài, nhóc nhà mi cũng sẽ mua vé máy về ngay chứ gì.

"— Cảnh tượng người đi đường vô cùng vội vã, Thần Hựu đợi gần mười phút, nhiều lần lôi di động ra ngó thử. Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại bên đường, Minh Tiêu xách theo hai cái túi lớn mua từ siêu thị đi ra từ cửa sau. Thần Hựu vội vã chạy tới, hô:"Anh Tiêu!"

Minh Tiêu ngẩng đầu, kinh ngạc và bất ngờ ngập tràn trong đáy mắt: "Sao em lại ở đây? Không phải anh bảo đợi anh trong khu chung cư sao?"

Thần Hựu nhận hết mọi túi đồ, giả vờ thả lỏng nói: "Vậy sao anh lại xuống xe ở đây?"

Minh Tiêu khựng lại, lúng túng ngập ngừng nhìn ra chỗ khác.

Anh xuống đây là vì muốn mua mấy nguyên liệu Quan Đông trong cửa hàng tiện lợi này. Mấy món ấy nơi nào cũng giống nhau, nhưng chỗ này là nhà họ tự làm lạp xưởng, lần đầu tiên Thần Hựu ăn đã khen không ngớt, Minh Tiêu vẫn còn nhớ kĩ, khi ấy chỉ là tình cờ ngang qua mua một hộp cầm tới công ty, thế mà Thần Hựu có thể ăn liền năm cái một lúc.

Xuống xe sớm ở chỗ này, đương nhiên cũng là vì muốn mua một hộp mang về nhà cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!