Thần Hựu ngủ trưa ngay tại cái giường mà Minh Tiêu đã ngủ qua, đến tận khi bị Quý tiên sinh gọi về mà vẫn còn không nỡ tỉnh dậy, ôm gối hít một cái chỉ ngửi thấy mùi dầu gội đầu của chính mình.
Cậu nghĩ, sau này sẽ đổi một loại dầu gội không có mùi, rồi đưa cho Minh Tiêu loại dầu gội nào lưu hương lâu một chút, như vậy lần tới khi Minh Tiêu đến ngủ, trên gối sẽ đều là mùi vị của anh.
Ngẫm lại cậu liền vui vẻ.
Buổi chiều có hoạt động công việc, Thần Hựu ở trong Tinh Hoàn cũng không phải hoàn toàn chỉ lo vây quanh Minh Tiêu, cậu làm trợ lý cho chủ tịch, nhận lương hàng tháng thì có lúc cũng phải lo những việc bên ấy.
Tốt xấu gì cũng là quý tử hào môn, mặc dù trước 10 tuổi cậu sống rất đáng thương nhưng sau đó cậu lại được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất.
Nếu nghiêm túc mà nói, cậu giơ tay nhấc chân tuyệt đối có phong độ, thêm nữa dáng vẻ tuấn tú đứng đắn, đi ra ngoài xã giao cùng với Quý tiên sinh cũng không đến nỗi làm mất mặt Tinh Hoàn.
Khi hoạt động kết thúc cũng đã là chạng vạng, tâm trạng của Thần Hựu rất tốt, muốn mời cậu út của mình ăn tối.
"Theo đuổi được Minh Tiêu rồi?"
Trong gian phòng riêng của nhà hàng, Quý tiên sinh vừa ngồi xuống liền hỏi.
"Cậu út nghĩ đi đâu vậy!" Thần Hựu đắc ý mà lật thực đơn, "Cháu còn chưa bắt đầu theo đuổi ảnh mà."
"Chưa sao? Vậy khoảng thời gian này cháu bận cái gì?" Quý tiên sinh bất đắc dĩ hỏi.
"Bận chuyện công việc sự nghiệp với Minh Tiêu nha." Thần Hựu vung vung tay: "Chẳng phải sắp khởi quay Mắt Thấy rồi sao?"
Quý tiên sinh biết không thể nói thông được với đứa cháu ngoại này, nên cũng lười quản,
"Vậy hôm nay cháu đang hí hửng chuyện gì? Không phải cháu không thích ăn đồ cay Hồ Nam sao? Nghĩ gì mà lại tới đây?"
"Sáng nay Minh Tiêu ngủ trên giường của cháu, trong căn phòng mà anh Từ Phàm ca sắp xếp cho cháu ấy.
"Thần Hựu nói, ánh mắt cũng bắt đầu tỏa sáng. Quý tiên sinh nhíu mày một cái:"Chỉ như vậy?"
"Phải ạ!" Thần Hựu lật qua lật lại thực đơn một lúc lâu, khổ não: "Ài, là món nào nhỉ?"
"Đưa cậu gọi cho." Quý tiên sinh mới vừa đưa tay ra, Thần Hựu liền vội vã giấu thực đơn đi, "Để cháu tự gọi!"
"Cháu ngắm nó nửa buổi rồi mà chưa gọi được món nào đấy."
"Để cháu hỏi anh Kiều xem sao."
Dứt lời, Thần Hựu liền gọi điện cho Kiều Ngộ,
"Anh Kiều, chào buổi tối, em Thần Hựu đây, anh ăn cơm chưa? Em chưa đâu… Ừm, em muốn hỏi anh chuyện này, ngày đó anh và anh Tiểu Diêu mang Minh Tiêu đi ăn đồ Hồ Nam đúng không? Mọi người ăn món gì vậy… Dạ, em nhớ rồi, cảm ơn anh… Không có không có, Minh Tiêu không ở đây, tại em muốn ăn thôi…"
Cúp điện thoại, Thần Hựu nhanh chóng gọi các món ăn lên, tiếp đó lại thỏ thẻ với Quý tiên sinh: "Cậu út, cháu cảm thấy hình như Minh Tiêu cũng có một chút xíu thích cháu."
"Là Thần Hựu nào?"
Quý tiên sinh hỏi.
"Hả?" Thần Hựu không hiểu: "Sao ạ?"
"Là cháu cả ngày ở bên cạnh cậu ta hay là cháu đứng sau cho cậu ta tài nguyên?"
Thần Hựu ngẩn người, "Không phải đều là cháu à?"
Quý tiên sinh nhíu mày: "Cháu vẫn chưa nghĩ rõ ràng rồi."
"Cháu hiểu rõ mà." Thần Hựu nói: "Ý của cháu là, hai nhân vật đều là cháu, cháu phân rõ được, mà người làm cho anh ấy có chút xíu động lòng đương nhiên là người luôn ở bên ảnh rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!