Có lúc muốn làm một chuyện gì đó, do dự trù trừ, trông trước ngó sau, tính toán đủ mọi cách cũng không biết nên làm hay không, nhưng đột nhiên chỉ trong chớp mắt, một hành động vô tâm của người khác lại có thể đập tan ngọn núi lo lắng ấy thành bình nguyên ngàn dặm.
Đó chính là xung động.
Mấy ngày vừa qua, Minh Tiêu liều mạng khắc chế sự kích động trong lòng, nhưng ngay khoảnh khắc Thần Hựu nhẹ nhàng kéo chăn xuống cho anh, nhỏ giọng anh là "anh Tiêu Tiêu" thì cánh cửa sắt dày nặng đè nén trong lòng rốt cuộc chẳng thể đóng kín được nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời Minh Tiêu gặp được người khiến trái tim rung động, người này lại dịu dàng, thiện lương, thỉnh thoảng lộ ra sự dữ dội và bá đạo cũng chỉ là bởi vì quan tâm đến mình. Anh nào phải thánh nhân, làm sao có khả năng không muốn ở bên cậu, lại gần hơn chút nữa, sau đó chiếm lấy người kia làm của mình?
Nhưng nếu muốn theo đuổi Thần Hựu thì trước hết anh phải xử lý quan hệ với vị kim chủ chưa từng lộ diện kia đã.
Minh Tiêu bóp bóp trán, cuống họng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy thống khổ.
Nếu như đổi ý, hậu quả sẽ ra sao?
—
Buổi chiều anh có lớp học diễn xuất, lần đầu tiên từ khi đi học tới nay Minh Tiêu bị mất tập trung. Cô giáo cũng không trách mắng mà chỉ tốt bụng nhắc nhở: "Nếu như thân thể không thoải mái, tiết này xin nghỉ cũng không sao. Còn nếu như là do trạng thái không ổn thì em phải tích cực tự điều chỉnh. Tiểu Tiêu, chẳng mấy chốc nữa sẽ thử vai. Em có bối cảnh sau lưng, chuyện này cô biết, nhưng mà đạo diễn rất nghiêm khắc, em đừng để cho ông ấy lưu lại ấn tượng xấu."
Hai chữ "thử vai" khiến Minh Tiêu càng thêm căng thẳng.
Đúng vậy, sắp sửa thử vai rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.
Nếu đã có lòng muốn từ bỏ vậy thì tất nhiên phải hành động thật sớm, như vậy ảnh hưởng mới càng nhỏ. Hiện tại nói với kim chủ "Tôi không làm nữa" hiển nhiên anh sẽ chọc tới phiền phức, nếu như chọc giận người kia, không chừng mai sau chẳng thể tồn tại trong giới được nữa. Những mà đau dài không bằng đau ngắn, nếu như bởi vì kim chủ mà từ bỏ Thần Hựu, Minh Tiêu nghĩ, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Về phần tương lai Thần Hựu có tiếp nhận mình hay không thì đấy lại là một chuyện khác.
Đến giờ tan học, Minh Tiêu cúi người chào cô giáo, trịnh trọng nói cám ơn. Giáo viên của anh rất kinh ngạc, cười ôn hòa: "Có phải là cảm thấy vừa nãy cô trách em không? Thằng nhỏ ngốc này, không phải đâu. Trong giới này cô cũng ở được mấy chục năm rồi, từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, em không tính là thiên tài, nhưng tuyệt đối là người chăm chỉ và ổn định nhất. Vừa nãy cô nói hơi nặng lời một chút, em đừng để trong lòng.
Trở về nhớ điều chỉnh lại bản thân, cô tin mắt nhìn người của cô, cũng tin tưởng nỗ lực sẽ được đền đáp. Biết không, trong số học trò cô từng dạy qua, những người chăm chỉ không ai phải sống quá tệ cả. Em là đàn em của tụi nó, cũng là người rất nỗ lực, cơ hội sẽ thuộc về người có chuẩn bị."
Minh Tiêu thật sự rất biết ơn cô, lần thứ hai nghiêng mình: "Cám ơn cô giáo."
Đều nói trong giới này rất phức tạp, thế nhưng tại nơi hỗn loạn nhất vẫn có những người đơn thuần. Minh Tiêu vốn chỉ muốn cảm ơn cô giáo khoảng thời gian này đã bồi dưỡng mình, cũng vì mình từ bỏ nửa chừng mà cảm thấy có lỗi, không nghĩ tới cô giáo lại trao cho anh sự cỗ vũ và niềm tin không hề giữ lại.
Đứng ở cầu thang giữa tầng 23 và tầng 22, Minh Tiêu dùng trán nhẹ nhàng cụng lên vách tường.
Quyết định "từ bỏ" này sẽ phụ lòng biết bao nhiêu người đang mong đợi nhỉ?
Nhưng nếu như không ngừng lại thì anh sẽ phụ cả cuộc đời của mình.
Trở lại phòng nghỉ ở tầng 22, sắc mặt Minh Tiêu hiện tại còn khó nhìn hơn cả lúc trưa, Thần Hựu không ở đây, Thái Bao chạy tới nhìn thấy anh như vậy thì hoảng hồn: "Đậu má, cậu sao thế này? Trưa không phải đã ngủ hai tiếng rồi à? Sao bây giờ nhìn cứ như u hồn vậy?"
Minh Tiêu rót cho mình một ly nước nóng, đóng cửa phòng nghỉ lại, "Bánh Bao, có chuyện này muốn nói với cậu."
"Tôi đã bảo cậu có tâm sự mà!" Thái Bao hỏi: "Rốt cuộc là sao thế? Nói tôi nghe đi."
Giọng Minh Tiêu trầm xuống, "Thầy Niệm có biết người trao tài nguyên cho tôi là ai không?"
Thái Bao cau mày: "Tôi nhớ cậu từng hỏi vấn đề này rồi."
"Ừ." Minh Tiêu thản nhiên đáp: "Tôi vẫn luôn để tâm chuyện này."
"Anh Niệm có biết hay không thì tôi chẳng rõ. Anh ấy…" Thái Bao lắc đầu: "Thôi, không nói anh ấy nữa. Việc này thật sự tôi cũng không biết, lần trước cậu hỏi tôi trả lời rồi mà, đến giờ thì tôi vẫn chưa biết."
Minh Tiêu thở dài: "Tôi cứ nghĩ lâu vậy rồi, ít nhiều gì cậu cũng nghe ngóng được chút tin tức."
Thái Bao trầm mặc chốc lát, ngữ điệu cũng biến đổi: "Cậu nói không sai."
"Hả?" Minh Tiêu ngẩng đầu lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!