Chương 24: (Vô Đề)

Thần Hựu chợt thấy căng thẳng, cơ mặt cứng lại, cười bảo: "Chẳng phải đang lo chụp ảnh cho anh sao? Đương nhiên là có tâm sự rồi."

Minh Tiêu không hiểu lắm bèn hỏi lại: "Em có tâm sự thì có liên quan gì tới việc chụp ảnh?"

Thần Hựu đơn giản vòng tới trước mặt Minh Tiêu ngồi xổm xuống: "Phải suy nghĩ làm thế nào mới có thể chụp anh đẹp trai hơn nè."

Nghe vậy, động tác của Minh Tiêu khựng lại mấy giây, giơ tay chọc nhẹ một cái lên trán Thần Hựu, giả vờ bình tĩnh mà đứng lên: "Anh đây vốn đẹp trai lắm rồi.

"Nói xong chợt cảm thấy không thích hợp, hai chân mày khẽ nhíu lại. Câu nói như kiểu"Anh đây vốn đẹp trai lắm rồi

"chỉ khi đùa giỡn với Trình Hạo anh mới thốt ra, Trình Hạo là anh em thân thiết cùng dốc sức bươn chải mà anh coi trọng, nói chuyện đương nhiên sẽ rất tùy ý thoải mái. Nhưng Thần Hựu chỉ là đồng nghiệp mà anh quen chưa lâu, có lẽ phải nói rằng cũng không tính là đồng nghiệp. Nói ra rồi ngẫm lại, dường như quả thực là quen biết chưa lâu. Thần Hựu ấy vậy mà lại thuận thế đặt mông ngồi bịch xuống đất, một tay chống ở phía sau, một tay sau eo, đầu nghiêng qua một bên ai oán:"Ai da, anh đẩy em làm gì?"

Bên tai Minh Tiêu nóng lên, "Anh…"

"Kéo em dậy với." Thần Hựu đưa tay ra: "Huấn luyện viên thể hình bị ngã rồi, anh Tiêu kéo mới có thể đứng lên."

Minh Tiêu không nhịn được bật cười, cánh tay dùng sức kéo cậu dậy, "Có huấn luyện viên nào trẻ con như em không?"

"Bởi vì có học viên đẹp trai như anh đó.

"Câu này không ăn khớp chút nào với câu trước, cơ hồ được người nói bật thốt lên mà không hề trải qua suy nghĩ. Minh Tiêu ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác:"Anh đi chạy bộ đây."

Thần Hựu ở phía sau le lưỡi một cái, tay phải vung ngang trước ngực, nhỏ giọng tự nhủ: "Má nó, lại miệng nhanh hơn não rồi."

Cả buổi, Thần Hựu cầm điện thoại di động vòng tới vòng lui bên người Minh Tiêu, quang minh chính đại dùng danh nghĩa chụp ảnh để post lên weibo mà bắt giữ đủ mọi góc độ, tư thế, dáng vẻ của anh.

Trong giới giải trí này Minh Tiêu cũng đã lăn lộn thời gian không ngắn, mặc dù chỉ là diễn viên bé nhỏ mờ nhạt nhưng cũng đã sớm thích ứng với ống kính. Thế mà tư thế vây quanh của Thần Hựu lại làm cho anh không chịu nổi.

Giống như mới nãy đây, anh nằm trên giường nâng tạ mệt sắp thở không ra hơi, Thần Hựu lại ngang nhiên khóa ngồi trên người anh, mặt đối mặt chụp hình anh liên tục, anh giơ tay muốn chặn, cậu lại lanh lẹ bắt được cổ tay anh, tốc chiến tốc thắng chụp vài tấm, vui cười hớn hở mà nói: "Tấm này không tệ, ha ha, tấm này cũng đẹp!"

"Đẹp chỗ nào?

"Minh Tiêu căm giận ngồi dậy muốn cướp điện thoại di động, thầm nghĩ chụp loại trạng thái kia làm sao có khả năng không tệ được? Nhất định là vẻ mặt như đang cao trào rồi! Mà trên thực tế, ảnh quả thực không xấu xíu nào. Thần Hựu đưa màn hình điện thoại qua,"Anh xem nè, trên trán và cổ vương mồ hôi sau khi vận động, hai má và khóe mắt có nét đỏ ửng khỏe mạnh, ánh mắt hơi uể oải. Loại mông lung này là kiểu gợi cảm uể oải!

Có phải là rất giống với hình tượng mà thầy Niệm muốn thiết lập cho anh không?"

Minh Tiêu á khẩu không trả lời được. Bức ảnh này xác thực rất đẹp, không phải vẻ mặt "phê lòi" như anh tưởng tượng, mà nó là tấm ảnh vừa nhìn qua liền biết là mới rèn luyện sức mạnh xong, nhưng nếu không có Thần Hựu miêu tả, anh cũng sẽ không nghĩ tới "vẻ gợi cảm uể oải

"gì đó. Thần Hựu lắc lắc di động, ánh mắt sáng bừng bừng lan tỏa tới người đối diện. Không biết có phải là ảo giác hay không, từ sắc thái của đối phương Minh Tiêu lại bắt được vẻ mặt đòi hỏi sự biểu dương. Tim đập dần dần tăng nhanh, nhưng bỗng nghĩ đến Thần Hựu cũng sẽ nhìn Quý tiên sinh như vậy, niềm vui không tên trong lồng ngực kia lập tức bị ép xuống. Thần Hựu vẫn chưa chú ý tới nét âm u trong nháy mắt của anh, cười hỏi:"Thế nào? Thích không?"

Minh Tiêu cười bảo: "Em nói hay hơn là chụp."

Thần Hựu: "Hả?"

"Cái gì mà đỏ ửng khỏe mạnh, gợi cảm uể oải, đều do em tự biên thôi. Nếu để anh bình phẩm thì nhiều lắm chính là "nóng đỏ mặt", "mệt muốn ngủ"." Ngón tay Minh Tiêu lướt trên màn ảnh: "Em nói hay vậy tại sao không viết tiểu thuyết đi?

"Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trong lòng Thần Hựu nhất thời"lộp bộp" một tiếng.

Thật ra em đang viết tiểu thuyết mà…

Buổi chiều, Minh Tiêu phải tham dự lớp diễn xuất. Thần Hựu vốn muốn gọi Thái Bao cùng tới chọn ảnh, kết quả Thái Bao đã bị Niệm Hàm gọi đi họp rồi. Tầng 22 vắng ngắt như tờ, Thần Hựu ngồi một phút chốc liền ôm notebook về tầng cao nhất, muốn khoe khoang với cậu út nhà mình file ảnh khổng lồ kia.

Nào ngờ phòng làm việc của Quý tiên sinh lại có "khách không mời mà đến". Mới vừa ra khỏi thang máy, cậu đã bị trợ lý Từ Phàm của cậu út ngăn cản: "Ngôn tiên sinh đang ở bên trong."

"Ồ." Thần Hựu quẹo ngay lại về thang máy, nói với ra: "Vậy cháu không vào nữa.

"Thang máy chầm chậm hạ xuống, Thần Hựu mím chặt môi, tâm lý rơi vào trong niềm ước ao và cảm giác mất mát. Mẹ của Quý tiên sinh là em gái của Cố Chương Tiện, cho nên cậu mới gọi Quý tiên sinh một tiếng"cậu út

". Năm đó khi cậu mới vừa được đón về Cố gia, lần đầu tiên khi gặp Quý tiên sinh, bên người cậu út chỉ lớn hơn cậu 14 tuổi này đã có một chú cao lớn. Quý tiên sinh không thích cậu, nghiêm mặt hung ác trừng cậu thế nhưng lại nhẹ giọng ngọt ngào gọi chú kia là"anh hai

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!