Ở trong mắt người khác, trước kia Minh Tiêu chỉ là nghệ sĩ vô danh tiểu tốt chẳng có chút cơ hội nào chuyển mình, hiện tại lại là người may mắn được kim chủ chọn trúng. Những chuyện xảy ra với anh ước chừng có thể dùng ba chữ "Thời cơ đến" để giải thích.
Nhưng trong thế giới của Thần Hựu, từ đầu tới cuối Minh Tiêu đều là ánh sáng vạn trượng, là vị anh hùng không gì không làm được.
Minh Tiêu đã không nhớ rõ đứa trẻ mà anh từng cứu năm đó, mà đứa trẻ ấy giờ đây cũng đã trưởng thành, còn cao lớn hơn cả vị anh hùng trong kí ức năm xưa nữa.
Thế nhưng có một sự thật là đứa bé ấy chưa bao giờ quên Minh Tiêu cả.
Nỗi nhớ mong và sự quý mến tồn tại trong nhiều năm, dần dần mọc rễ nảy mầm rồi bám sâu vào tận đáy linh hồn, trở thành tín ngưỡng và chấp niệm sâu sắc nhất trong lòng Thần Hựu.
Giống như đa số những đứa trẻ thoát ra khỏi Quốc học viện năm ấy, Thần Hựu không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì từng xảy ra hay bất cứ một ai từng gặp trong đó.
Ngoại trừ Minh Tiêu.
Khi đấy, tên của cậu còn chưa được gọi là Thần Hựu.
Cậu họ Cố, tên Hữu Thần, là con trai của Cố Thiền, đứa con gái phản nghịch của chủ tịch tập đoàn Cố thị giàu có cùng một gã nhà văn bình thường, nghèo khổ.
Người con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Cố thị là kẻ ngu dốt bảo thủ, tuy không được kế thừa gia nghiệp nhưng đã định trước cả đời an nhàn phú quý, áo cơm không phải lo.
Cố Thiền là con gái của ông, cũng là cháu gái đầu của Cố gia, cô là người xinh đẹp đa tình, so với người cha phong lưu đào hoa của mình thì càng tùy ý làm bậy hơn.
Khi mới vừa thành niên cô đã quen biết nhà văn tự do chẳng hề có chút tiếng tăm tên là Lý Thăng, hai người yêu nhau say đắm, một năm sau mượn cơ hội đi du học để ra nước ngoài sinh con trai.
Đứa bé này chính là Thần Hựu.
Ông Cố vô cùng tức giận, không chỉ không thừa nhận thân phận của Thần Hựu mà còn muốn đuổi Cố Thiền ra khỏi nhà, nửa xu cũng không cho.
Lý Thăng là kẻ mê say văn chương lại không hề có khí khái cùng trách nhiệm của một nhà văn, ngược lại hắn đã đem tất cả sự mục nát cùng vẻ nghèo túng thể hiện ra vô cùng chân thực. Mặc dù hắn yêu Cố Thiền nhưng thực chất lại càng yêu tiền của cô hơn.
Vào lúc Cố Thiền không còn gì cả, từ một kẻ lãng mạn dịu dàng ban đầu đột nhiên lại biến thành một tên nông cạn dối trá, hắn làm bộ làm tịch đưa ra "lòng tốt" khuyên nhủ Cố Thiền về nhà nhận sai, mục đích chẳng qua là mò tiền từ trên người Cố Thiền.
Đây là lần đầu tiên Cố Thiền làm mẹ, toàn bộ sự sắc sảo, đanh thép được cô thu lại, một lòng vì con vì chồng, cô tự nhủ không dựa vào Cố gia cũng có thể sống được, cùng lắm thì sẽ trải qua những tháng ngày được bữa nay lo bữa mai, cứ yên ổn sống như những gia đình bình thường cũng được, nghèo khổ nhưng đầm ấm.
Cô khước từ "lòng tốt
"của Lý Thăng, cai sữa cho con từ rất sớm rồi mang theo sự quyết tâm cùng ước mơ về mái ấm hạnh phúc ra ngoài bắt đầu dốc sức làm việc. Lý Thăng không dám bức ép Cố Thiền, nhưng vẫn khăng khăng bắt tên con phải được đặt là"Cố Hữu Thần", hắn bày hết ra thái độ khiêm nhường luồn cúi, mong đợi ông Cố sẽ nhẹ dạ mà tiếp nhận đứa "con trai" tự nguyện ở rể này.
Nhưng mà mãi đến tận khi con trai hắn lên 7 tuổi, ông Cố vẫn một mực không hề bị lay chuyển.
Nhìn qua thì cứ như ông đã quên lãng luôn một nhà ba người bọn họ.
Bảy năm, ấy vậy mà Lý Thăng chưa từng làm nên tích sự gì, suốt ngày hắn chán nản than thở văn của mình không được nhà xuất bản ưu ái, hết thảy chi tiêu trong nhà đều phải dựa vào một tay Cố Thiền.
Rốt cuộc, Lý Thăng không chịu nổi nữa.
Gã đàn ông nhu nhược không hề có chiến tích gì trong sự nghiệp, thế nhưng những chuyện xấu xa điên cuồng thì lại có thể làm đến mức khiến người ta phải "thán phục" —— hắn quy tội Cố Hữu Thần mãi chẳng chiếm được sự thừa nhận từ Cố gia là vì không có được hệ thống giáo dục tốt nhất của gia đình quyền quý, lại thông qua internet biết được có cái trường Quốc học viện đang chiêu sinh với yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.
Hay tin học viện này chuyên bồi dưỡng nhân tài, hắn liền sáng nói lý chiều dỗ tình để khuyên nhủ Cố Thiền, khăng khăng bắt Cố Hữu Thần phải đi học ở trường đấy.
Năm đó, Cố Thiền yêu Lý Thăng tha thiết chính là vì ái mộ một thân tài hoa lãng mạn. Lúc này tuy sự lãng mạn đã bị cuộc sống mài mòn chẳng còn dư lại bao nhiêu, thế nhưng người phụ nữ ấy vẫn dễ dàng bị hắn thuyết phục.
Mà thật ra suy xét đến cùng thì chính là bởi vì cuộc sống khổ cực thực sự khiến cô không vượt qua nổi nữa.
Đến tận bây giờ Thần Hựu vẫn nhớ rõ như in quang cảnh lúc mình bị đưa đi Quốc học viện. Người cha mỉm cười đầy dối trá, hai mắt lóe lên ánh sáng xa lạ khó hiểu, hắn "tha thiết" dặn cậu phải ngoan ngoan nghe lời thầy cô chăm chỉ học tập, không được nghịch ngợm gây sự; mẹ thì ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, run rẩy gọi hai tiếng "Thần Thần
", không biết là không nỡ hay là có tâm trạng gì khác. Khi đó, cậu mới vừa tròn 8 tuổi, đối với việc Quốc học viện là nơi nào thì hoàn toàn không biết gì cả. Cố Thiền bảo với cậu rằng nếu như cậu nghe lời, trở thành đứa nhỏ ưu tú nhất trong Quốc học viện, cả nhà ba người bọn họ liền có thể trở về nhà ông ngoại."Thần Thần, nhà ông ngoại và nhà của chúng ta cái nào tốt hơn?
"Cố Thiền hỏi. Cậu nhóc 8 tuổi từng được xem ảnh biệt thự lộng lẫy và hoa viên rộng lớn của nhà ông ngoại, còn nhà mình thì lại chỉ là một căn phòng mấy chục mét vuông. Nhưng nếu như hỏi"Cái nào tốt hơn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!