Tiểu Thần Tiên đại đại?
Thần Hựu nhìn chằm chằm năm chữ như có ma lực này, trong đầu cấp tốc dần hiện ra vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng e ấp của Minh Tiêu đang mỉm cười với mình.
Không thể!
Quá vô lý rồi! Có vấn đề!
Thần Hựu vỗ vỗ hai má, gương mặt đáng yêu của Minh Tiêu nháy mắt đổi thành cái mặt thối của Thái Bao.
"Mọe nó! Thái Bánh Bao chết bầm dám dùng acc của Minh Tiêu nhà ta!
"Trong giới giải trí, trợ lý quản lý tài khoản weibo cho nghệ sĩ là chuyện thường, tất nhiên Thần Hựu quá rõ ràng chuyện này. Chẳng qua trước kia cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy Thái Bao đăng nhập vào ID"Nhật Nguyệt Vân Tiêu" cho nên cậu mới sinh ra ý nghĩ ngây thơ "hẳn là Thái Bao không biết mật mã
", vậy nên mới âm thầm gửi tin riêng cho Minh Tiêu. Bây giờ vừa nghĩ tới cái kẻ gõ ra câu"Tiểu Thần Tiên đại đại" là Thái Bao mà không phải Minh Tiêu, nhất thời cậu chẳng còn động lực nào tán gẫu tiếp nữa.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút tại sao Thái Bao gọi mình là như thế thì có thể hiểu được hiển nhiên là anh ta đã xem qua lịch sử trò chuyện trước đó, nếu thái độ của cậu lúc này đột nhiên biến hóa quá lớn ắt hẳn sẽ khiến Thái Bao sinh nghi.
Đúng lúc cậu đang suy tư, bên kia lại gửi tới tin nhắn mới.
Nhật Nguyệt Vân Tiêu: Tiểu Thần Tiên đại đại, anh thấy chữ "Đã xem
"rồi đó nghe! Thần Hựu muốn nổi hết da gà toàn thân, vội vã nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn mà trả lời: Hi hi hi! Đã trễ thế này mà nam thần vẫn chưa ngủ sao? Thái Bao cũng nhịn xuống cảm xúc cuộn trào trong lòng: Vẫn chưa nè, phải nói tiếng chúc Tiểu Thần Tiên đại đại ngủ ngon cái đã, moaz moaz. Thần Hựu nhanh chóng gõ chữ: Ừ được, nam thần ngủ ngon moaz moaz! Cơ hồ là cùng lúc, đôi bên khung chat đồng loạt tuôn ra hai tiếng vang dội:"Ọe!!!"
Thái Bao đóng weibo rồi lập tức gọi điện thoại cho Minh Tiêu: "Cậu nói đúng lắm Tiểu Minh, cái tên Tiểu Thần Tiên thật sự là kẻ buồn nôn. Cậu ta dám nói với tôi "Ừ được
". Được cái quần gì mà được? Ông đây phải lấy súng bắn chết nó mới được!"
Minh Tiêu mới vừa uống sữa mật ong suýt nữa phun hết ra ngoài: "Các cậu nói chuyện gì?"
Thái Bao thuật lại mọi chuyện một lần, Minh Tiêu cười khan nhận xét: "Hóa ra Thái Bánh Bao…"
"Thế nào?"
"Sao tôi lại cảm giác lời của cậu còn buồn nôn hơn so với Tiểu Thần Tiên nhỉ?"
"… Má nó, có hả?"
"Chẳng phải cậu chủ động tìm cậu ta sao, còn vờ vịt?"
"Còn không phải là vì cậu à?"
Minh Tiêu không nói gì nữa, cái cớ "Vì cậu" khá lắm, như thế rất tốt, sau này Tiểu Thần Tiên e là sẽ thường xuyên đến quấy rầy anh mất.
"Èo tôi nói này, tên nhóc Tiểu Thần Tiên thật sự có vấn đề ha." Thái Bao nói: "Khó trách lúc thường ở trên weibo cậu ta giả vờ cao lãnh, ngàn năm im lặng như hũ nút. Hóa ra chỉ cần mở miệng sẽ sụp hết hình con mẹ nó tượng!"
"Hiện tại có lẽ cậu ấy cũng nghĩ tôi như vậy đó."
Minh Tiêu nói.
"Hả?"
"Trên weibo chẳng phải tôi cũng rất ít nói chuyện sao? Thái Bánh Bao, cậu thật sự rất tốn công tốn sức để hủy hình tượng của tôi nha."
Thái Bao sửng sốt một giây mới ngỡ ngàng nhận ra, vội bảo:
"Không sao, không sao đâu, tôi biết chừng mực mà, quá lắm thì tôi sẽ để cậu ta tin rằng tán gẫu với cậu ta chỉ là trợ lý của cậu thôi. Nam thần của cậu ta vẫn là đóa sen trắng trên núi cao kia!"
Minh Tiêu: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!