Minh Tiêu rất ít xem tin nhắn trên weibo, Thái Bao đã cài đặt chế độ tắt thông báo cho anh, như vậy sẽ ít nhận được mấy tin báo mới để đỡ phiền.
Buổi chiều anh tham dự lớp diễn xuất rất mệt, giáo viên mời Diêu Diệp đến diễn cùng, Kiều Ngộ cũng hào hứng tới góp vui.
Minh Tiêu không ngừng đối diễn với bọn họ, toàn bộ quá trình thần kinh của anh căng như dây đàn, thêm vào gần đây áp lực vốn cũng không nhỏ, tinh thần không được tốt lắm cho nên càng về sau càng đuối, diễn xuất có phần không theo được mong muốn.
Diêu Diệp vỗ vỗ vai Minh Tiêu, an ủi: "Không sao đâu, em về nghỉ ngơi đi, cố gắng điều chỉnh một chút. Lần đầu tiên anh nhận vai diễn quan trọng cũng giống em đó, rất…"
"Giống khi nào?"
Kiều Ngộ chen ngang vào:
"Người bạn nhỏ của chúng mình giỏi hơn cậu nhiều, khi đó lưỡi cậu xoắn lại, tự mình bịa lời thoại, mỗi lần nói đều không giống nhau. Cậu bạn nhỏ của chúng mình vừa nãy chỉ là ngắc ngứ vài lần mà thôi."
Nói xong anh ta còn định vươn tay vuốt tóc Diêu Diệp liền bị Diêu Diệp đánh rụng cái móng heo xuống: "Ai là "người bạn nhỏ
"của anh? Xin chú ý ngôn từ đi nhé Quý -ngài -Kiều -Ngộ."
"Minh Tiêu ấy."
Kiều Ngộ nháy mắt với Minh Tiêu rồi cười, "Nào cậu bạn nhỏ, tới giải thích rõ cho anh tiểu Diêu đi kìa, cưng có phải là "cục cưng
"nhà anh Niệm không? Cục cưng nhà anh Niệm thì chính là người bạn nhỏ của tụi anh rồi, đúng chưa?"
Khoảng thời gian này xem như Minh Tiêu đủ để nhìn ra rồi, Diêu Diệp và Kiều Ngộ là một đôi oan gia ngõ hẹp, quan hệ nhìn mặt ngoài thì không được tốt lắm nhưng cũng không phải là kiểu tranh giành tài nguyên như nước với lửa giống bên ngoài đồn đại.
Giữa hai người này có loại từ trường đặc thù, Kiều Ngộ thích chọc phá Diêu Diệp, Diêu Diệp thì lại không muốn liếc mắt tới Kiều Ngộ. Đôi oan gia này vừa gặp mặt liền náo loạn rùm beng, nhưng cũng chẳng phải gây chuyện thật sự, tựa hồ chỉ như một loại vui đùa không biết mệt mỏi mà thôi.
Thỉnh thoảng Minh Tiêu sẽ cảm thấy bản thân khá giống một "công cụ" hay món "đạo cụ" cần có trong trò chơi của hai kẻ này.
"Có chuyện gì thì nhằm vào tôi nè, đừng làm khó dễ Minh Tiêu.
"Diêu Diệp kéo Minh Tiêu ra sau lưng, bày ra tư thế bảo vệ đầy tiêu chuẩn. Minh Tiêu bỗng cảm thấy trái tim thiệt mệt, ném lại một câu"Em đi rửa mặt đây" liền vội vã chuồn lẹ.
Trở lại tầng 22, Thần Hựu không ở đây, Thái Bao nói tiểu yêu tinh về bên cạnh Quý tiên sinh rồi. Minh Tiêu không tỏ vẻ gì, chỉ nói mình muốn nghỉ ngơi một lát rồi vào trong phòng đóng cửa lại.
Dạo gần đây Thần Hựu thường xuyên lượn qua lượn lại trong phòng nghỉ của anh, Minh Tiêu chỉ cần bước vào liền có thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cậu.
Đứng trước nụ cười rạng rỡ ấy, uể oải và áp lực trong anh tựa hồ cũng tản đi không ít, nếu như Thần Hựu lại bưng tới một ly nước trái cây ngọt lành mát lạnh, vậy chẳng khác nào có thể hồi máu sống lại ngay lập tức.
Lúc này Thần Hựu không có ở đây, Minh Tiêu rất rõ ràng nhận ra bản thân mình có một chút mất mát.
Anh nằm trên giường, cánh tay vắt ngang che kín hai mắt, Minh Tiêu dần dần bứt ra khỏi tâm trạng nhân vật mà mình nhập vai trong buổi học lúc chiều, đầu óc anh thả lỏng phút chốc, mãi đến tận khi nghe thấy một giọng nói trầm thấp văng vẳng trong đầu:
Có phải là mày đã quá ỷ lại vào Thần Hựu rồi không?
Giật mình bừng tỉnh.
Minh Tiêu ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, hô hấp trở nên gấp gáp hơn.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng ỷ lại vào bất kì ai. Hai năm sống trong Quốc học viện u ám kia anh luôn là điểm tựa cho rất nhiều đứa nhỏ dựa vào, mà nơi anh có thể nhờ cậy từ trước tới nay đều chỉ có chính mình.
Những năm gần đây, người mà anh có thể ỷ lại cũng chỉ có bản thân. Anh Trương là người rất tốt, chăm sóc anh như một người anh lớn trong gia đình. Trình Hạo cũng vậy, là người bạn hiếm có trong giới giải trí vẩn đục này.
Nhưng bất kể là anh Trương hay Trình Hạo, hai người họ đều chưa từng và cũng sẽ không phải là chỗ dựa cho anh.
Mà Thần Hựu…
Thần Hựu làm sao có thể?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!