Nếu như biết mình sẽ bị chuột rút, Minh Tiêu nhất định không ngốc nghếch bướng bỉnh với Thần Hựu. Thừa nhận bản thân "không được
"thì chẳng tính là chuyện hao tổn tự trọng gì thế nhưng té ngã vào lòng người ta mới thật sự là bối rối. Khi hít xà được hơn năm mươi cái, Minh Tiêu đã phải cố gắng hết sức, cả người đổ mồ hôi, quần áo thể thao ướt đẫm, hai má ửng đỏ, mỗi một lần rướn người lên trên đều phải cắn chặt hàm răng. Thế nhưng khi nghe thấy Thần Hựu đang khuyên nhủ:"Đừng làm nữa, anh mau nghỉ ngơi đi." thì một sự quyết tâm lại trỗi dậy – anh càng muốn làm!
Ráng sức tới khi hơn sáu mươi cái, hai cánh tay tựa hồ không chịu nghe theo ý thức bản thân nữa. Cổ tay và cơ bắp của anh đã tê rần mà tinh thần thì lại hưng phấn khiến Minh Tiêu cảm thấy mình còn có thể hít xà thêm mấy cái.
Lúc này ngược lại không phải anh cố ý cứng đầu với Thần Hựu. Trước kia anh chưa từng đột phá cửa ải bảy mươi cái hít xà, bây giờ kỉ lục gần ngay trước mắt, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi nói không chừng anh sẽ vượt qua con số ấy.
Thần Hựu ở phía dưới nhìn, ánh đèn từ bên cạnh chiếu tới làm cho mồ hôi trên cằm Minh Tiêu trở nên óng ánh long lanh.
Tựa như sắc màu của trân châu.
Hầu kết Thần Hựu lăn một vòng, vươn tay muốn ôm Minh Tiêu: "Được rồi, anh đã…"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Minh Tiêu rớt xuống khỏi xà ngang. Mà Thần Hựu vừa lúc bày ra tư thế đỡ và ôm, lần này Minh Tiêu vừa vặn ngã vào trong lồng ngực của cậu.
Hai người đều sửng sốt, không khí đột nhiên trở nên nóng rực, hòa lẫn mùi vị của mồ hôi.
Minh Tiêu chợt ngây ngẩn. Mới nãy đây thôi, cánh tay anh bất chợt tê đau khó nhịn, ngón tay không khống chế được cuộn lại, chẳng thể nắm được xà nữa mà cũng chưa kịp điều chỉnh, cứ như vậy không hề chuẩn bị mà rớt xuống.
Anh cứ cho là mình sẽ ngã ngửa, nào ngờ lúc này lại thật giống như…
Ý thức được nhiệt độ phía sau lưng đến từ lồng ngực của Thần Hựu, trái tim Minh Tiêu bỗng đập nhanh cấp tốc, trong nháy mắt đó, dường như tay chân cũng bắt đầu chuột rút.
Thần Hựu nào ngờ tới Minh Tiêu sẽ rơi xuống.
Kế hoạch nguyên bản là đỡ eo Minh Tiêu, cưỡng ép bế cái tên không nghe lời huấn luyện viên này xuống. Mà tay còn chưa đụng với, anh đã đột nhiên rớt khỏi xà, đập một cái khiến cậu chẳng kịp chuẩn bị.
Nếu như không phải phản ứng nhanh nhẹn và sức mạnh eo chân dẻo dai cứng cáp, lúc này đừng nói đến chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, có khi cậu sẽ ngã ngửa cùng với Minh Tiêu luôn rồi.
Có điều dù là ngã xuống…
Thần Hựu mím khóe môi nghĩ, mình còn có thể làm đệm thịt đỡ cho Minh Tiêu. Điều duy nhất phải chú ý chính là đỡ anh thật chắc, đừng để cho anh đè lên chỗ kia của mình.
Dù sao rất nhiều năm trước, cậu đã từng không cẩn thận đè lên nơi đó của Minh Tiêu. Vẻ mặt Minh Tiêu lúc đó đặc sắc vô cùng, dữ dằn như hung thần ác sát, tưởng chừng muốn lôi cậu ra xơi tái luôn vậy. Khi ấy cậu không khóc bởi vì bị đánh hay chịu đói nhưng lại khóc chỉ vì bị Minh Tiêu dọa.
Thế nhưng Minh Tiêu giận xong rồi liền nắm tay cậu đi tìm cồn xử lý vết thương trên tay cho cậu, hàng mi của anh khi bôi thuốc khẽ buông xuống rồi run lên một cái, đẹp đẽ vô cùng.
Đẹp tới nỗi làm cho cậu nhớ mãi không quên.
Chẳng qua rất rõ ràng là Minh Tiêu đã không nhớ ra đứa nhóc tội nghiệp kia nữa.
Thần Hựu thở nhẹ ra một hơi, tay lưu luyến không nỡ rời khỏi eo Minh Tiêu. Anh thì đang lúng túng sắp chết rồi, vội vã tiến lên trước một bước, chui ra khỏi lồng ngực Thần Hựu, hai tay anh chồng lên nhau lung tung xoa nắn, "Xin… xin lỗi nhé, vừa nãy vận động quá mức nên tay bị chuột rút.
"Từ góc độ của Thần Hựu nhìn sang, có thể trông thấy vành tai Minh Tiêu càng ngày càng đỏ bừng. Thật muốn hôn lên đó ghê gớm! Cánh tay và ngón tay tê dại, sức lực yếu ớt khiến anh chẳng thể tự xoa nắn, Minh Tiêu vừa gấp vừa buồn bực. Còn chưa kịp hồi tưởng một màn lúng túng ban nãy, Thần Hựu đã chạy tới, không nói lời gì nắm lấy tay anh."Để em nắn cho anh."
Thần Hựu cúi đầu, ngón tay thon dài với lực vừa vặn nắn bóp cho Minh Tiêu, "Không sao đâu, hít xà rất dễ dàng gây ra co giật cơ bắp và ngón tay, giống như khi đá banh dễ bị chuột rút ấy, xử lý kịp thời là được."
Nói xong, mí mắt Thần Hựu nhấc lên, "Hiện tại anh cảm giác thế nào? Đã đỡ hơn chưa?"
Đồng tử Minh Tiêu căng thẳng muốn trợn tròn lên, lập tức chuyển dời tầm mắt và muốn rút tay về: "Cảm ơn em, để anh tự làm đi."
"Cứ để em."
Thần Hựu đương nhiên không chịu buông, "Anh quên à? Em là huấn luyện viên của anh, em không chỉ giúp anh rèn luyện mà còn chịu trách nhiệm với thân thể của anh nữa đó.
"Thái Bao hấp tấp xông tới, nhìn thấy đúng lúc là cảnh Thần Hựu ẩn ý đưa tình nắm tay Minh Tiêu, mơ hồ còn nghe được một câu chịu trách nhiệm với thân thể gì đấy. Trước khi Thái Bao kịp trợn mắt ngoác mồm hô lên câu"Hai người đang làm gì thế", Thần Hựu đã lễ phép giải thích: "Tay anh Minh bị chuột rút, tôi đang xoa bóp giúp anh ấy ý mà."
Thái Bao mới chỉ từng trải qua cảm giác chân bị co giật khi tập thể thao, bán tín bán nghi hỏi: "Ngón tay cũng bị chuột rút á? Để anh coi nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!