Chương 37: (Vô Đề)

"Don" t cry for me Argentina——" Thanh tuyến của Tiêu Nghị vừa phát ra, nhất thời toàn trường rung động, thanh âm của hắn hùng hậu, vả lại chọn lại là ca khúc nhiều điệp khúc, so với giọng nữ kinh điển, giọng nam của Tiêu Nghị không hề khó khăn hát lên, vả lại khi hát ra có ý rứ hàm xúc hoàn toàn bất đồng, trong thanh âm của hắn mang theo bi thương, trầm trọng cùng thê lương, vừa kỹ thuật vừa kỹ xảo, lại mang theo chân tình.

Nghe được câu đầu tiên, Vương Cảnh liền ấn nút, chuyển lại đây, cũng lớn tiếng hát theo.

"The truth is I never left you…" Tiêu Nghị hát, trong thanh âm mang theo thấp chiến, từ từ nhắm hai mắt "All through my wild days…"

Thẳng đến khi hắn hát: "I love you and hope you love me…" Thanh âm tiệm thấp, lấy một câu: "Da hắc…" Dần dần đạm xuất, toàn trường vỗ tay, nhưng âm nhạc lại còn chưa chấm dứt, nháy mắt chuyển, tiếp một đoạn âm nhạc khác, hai đoạn âm nhạc hàm tiếp đến thiên y vô phùng, ngay sau đó Tiêu Nghị "heya" làn điệu cũng dần dần xoay chuyển nhẹ nhàng lên, tiếp một phần ca khúc.

Toàn bộ tràng nội ồ lên, tiện đà điên cuồng vỗ tay.

"You know I can"t smile without you—— "

Lông mày Tiêu Nghị khẽ nâng, ánh đèn thứ hai đã sáng, Bàn Nữu chuyển lại đây.

Ngay sau đó Tiêu Nghị đi theo tiết tấu biến hóa, lần thứ hai thay đổi ca khúc, tiếp tục: "Send someone to love me——! !"

"I need to rest in arms! Keep me safe from harm!" Tiêu Nghị càn rỡ xướng đạo, thần thái phi dương, một khắc kia, ngọn đèn xoay tròn, toàn bộ sân khấu giống như trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho hắn, làn điệu càng lúc càng nhanh.

"To be a better man—— "

Tiêu Nghị xinh đẹp thu hồi micro, cuối cùng, Quý Tử cũng chuyển lại đây, chỉ có Tề Toàn còn đưa lưng về phía sân khấu.

Ngọn đèn chiếu xuống toàn trường, người xem điên cuồng vỗ tay, fan công ty bên kia mướn tới đã hoan hô điên rồi.

"Cậu thật sự rất bảnh!" Bàn Nữu nói, "Tôi chưa thấy qua tuyển thủ dự thi nào suất như vậy, cậu có biết bộ dạng cậu rất bảnh không?"

Tiêu Nghị cười nói "Không biết… Suất kỳ thật không được trọng dụng nhiều."

"Sao lại vô dụng?" Vương Cảnh nói "Suất có kỵ mã, có xe, có người thầm mến, còn có pháo đánh, thật tốt, có phải hay không?"

Toàn trường cười vang, Tề Toàn nói "Ai nha Vương lão sư anh rất chán ghét ha ha ha…"

Tiêu Nghị "…"

Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến.

"Giới thiệu mình một chút đi." Quý Tử nói "Ba vị đạo sư đều cho cậu sáng đèn, cậu là lần đầu tiên tới dự thi sao?"

"5 năm trước, tôi có tham gia 《 Nam sinh xuất sắc nhất 》." Tiêu Nghị nói.

"A ——" 4 đạo sư đều như có điều suy nghĩ.

"Sau lại như thế nào không tiếp tục?" Vương Cảnh nói "Cậu rất tài hoa, có thể hát liên tiếp 3 ca khúc tiếng Anh như vậy, rất hiếm thấy."

Bàn Nữu nói "Cổ đại cũng có người xướng qua, tên là Xuyến Đốt."

Tiêu Nghị cười nói "Đúng, Xuyến Đốt, tôi nghĩ, đây là… Ba giai đoạn ái tình, từ bài đầu đến bài 2 đến bài 3, giảng thuật ba cảm giác của tình yêu."

"Ác —— Ba cảm giác nào?" Vương Cảnh nói.

Tiêu Nghị đáp "Hảo cảm kỳ tỉnh tỉnh mê để ý cùng bi thương, lo được lo mất khi rơi vào bể tình, cùng với liều lĩnh hết thảy trả giá cùng khát vọng đáp lại."

Toàn trường đều nhìn Tiêu Nghị, bốn đạo sư trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, Vương Cảnh hỏi "Có người mình thích? Người cậu thích hôm nay có tới không?"

"Cắt." Đạo diễn nói "Vương cảnh lão sư, cậu ấy hôm nay tới một mình."

Tạm dừng quay phim, đạo diễn đi qua cùng bốn đạo sư thương lượng một chút, thợ hoá trang make

-up cho Tiêu Nghị, Tiêu Nghị cười nói "Cám ơn. Sao sao đát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!