Chương 33: (Vô Đề)

Lô Chu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Tiêu Nghị bị di động ánh lượng, trong ám dạ, Tiêu Nghị quấn tai nghe quanh cổ, hắn nâng lên mắt, giương lên lông mày, chờ mong nhìn Lô Chu.

"Em rất suất." Lô Chu nói.

Tiêu Nghị nở nụ cười, nhìn Lô Chu đáp "Chu ca suất nhất."

Lô Chu tự giễu cười cười, lắc đầu.

"Chu ca." Tiêu Nghị ngồi xuống nói "Anh có muốn tìm một người bạn gái kết hôn không?"

"Tại sao nói như thế?" Lô Chu xuất thần đáp.

Tiêu Nghị nói "Kết hôn có người chiếu cố anh a."

Lô Chu cảnh giác nhìn Tiêu Nghị nói "Em lại không muốn làm?"

Tiêu Nghị "…"

"Tôi không có ý này." Tiêu Nghị nói "Tôi sợ anh… Sẽ cô độc, hơn nữa anh tìm một người bạn gái, tôi cũng có thể chiếu cố anh, cái này lại không xung đột."

"Không ." Lô Chu lãnh mặt đáp, lại thở dài.

Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, còn nói "Tôi… Tôi không phải muốn nói giỡn cái gì… Cũng không có nửa điểm cười nhạo anh, Chu ca, nhìn tôi, anh nhìn tôi."

Tiêu Nghị đứng dậy, ngồi ở trên giường bệnh, dùng chăn bao đầu, lộ ra ánh mắt, nhìn Lô Chu.

Lô Chu "? ? ?"

Tiêu Nghị "Tôi trước cũng dương… Cái kia cũng không ảnh hưởng toàn cục, bệnh tiểu mao không đáng nhắc đến."

Lô Chu "…"

Lô Chu "Cám ơn ý tốt của em, anh không có bệnh, không giống em đồng bệnh tương liên."

Tiêu Nghị vội khoát tay nói "Tôi không phải cười nhạo anh… Kỳ thật chuyện này, ở trên thân nam nhân thực bình thường, không phải ảnh hưởng lớn…"

Tiêu Nghị thần tình đỏ bừng, hoàn hảo ban đêm, Lô Chu nhìn không thấy sắc mặt của hắn, Tiêu Nghị còn nói "Lúc tôi mới vừa đi làm mỗi ngày đều mệt muốn chết, còn bị bạn gái mắng, liền… Có chút cái kia, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian về sau liền dần dần tốt lên."

"Em xem phim nhiều quá!" Lô Chu không khách khí nói "Lúc mới vừa nhận thức em lúc đó môi em trắng xanh, vẻ mặt buồi, có mạnh mẽ cũng tan thành mây khói em hiểu hay không?"

Tiêu Nghị "…"

Tiêu Nghị nói "Kia chỉ là bởi vì thức đêm, tóm lại, nếu anh cần, tôi liền cùng anh đi nam khoa nhìn xem? Hoặc là tôi giúp anh tìm bác sĩ, nếu anh cần mát xa tuyến tiền liệt, tôi cũng có thể giúp anh…"

Lô Chu điên cuồng hét lên "Em rốt cuộc có biết tuyến tiền liệt ở nơi nào không! Cái đó và bệnh liệt dương có quan hệ sao? !"

Tiêu Nghị "Hư hư…"

Tiêu Nghị sợ đánh thức phòng bệnh cách vách, Lô Chu quả thực bại bởi hắn, ném gối đầu qua, hung hăng đá Tiêu Nghị ngã xuống giường.

"Không phải như em nghĩ." Lô Chu nói "Em không hiểu."

Tiêu Nghị thành khẩn, thân thiết cùng chờ mong nhìn Lô Chu.

Lô Chu nghĩ nghĩ, không thể nhịn được nữa còn nói "Anh cho em biết, vì sao Trương Hân Nhiên nói anh như vậy, em nhớ rồi chứ, không cho nói ra ngoài."

Tiêu Nghị vội nói "Được được … Tuyệt đối không nói."

Lô Chu nói: "Có người muốn khảo vấn em, □□ kẹp ngón tay kẹp em cũng không thể nói, hiểu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!