Bác sĩ đẩy cáng vọt vào phòng giải phẫu, Tiêu Nghị ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, cả người không trụ phát run, thở dốc, cơ hồ muốn nôn mửa, Đỗ Mai mang giày cao gót một đường vọt vào hành lang, giám chế cũng tới, ai cũng không dám nói chuyện.
"Tình huống thế nào." Đỗ Mai run rẩy nói.
"Bả vai dập nát gãy xương." Tiêu Nghị thoáng bình tĩnh trở lại, dùng thanh âm run rẩy nói "Não chấn động… Nước ứ đọng trong đầu, bệnh viện nhân dân Đông Dương không có biện pháp phẫu thuật, giữa trưa hôm nay chuyển tới."
Đỗ Mai khóc lên, Lý Diệp an ủi cô ấy, mấy người đi lên thay phiên ôm cô ấy, Tiêu Nghị khóc đến không kềm chế được, trong tay nắm bùa hộ mệnh bọn họ ởThái Lan xin được, âm thầm cầu nguyện, cái gì cũng tốt, cầm mạng của tôi đi, đừng để anh ấy chết…
"Người nhà ký tên." Bác sĩ đẩy cửa đi ra nói "Lập tức phẫu thuật."
"Không có người nhà ở đây." Đỗ Mai nói "Mẹ của cậu ta ở nước ngoài, tôi đã gọi điện thoại, hiện nay liên lạc không được người."
"Tiêu Nghị." Lý Diệp nói "Em ký tên cho cậu ấy đi."
Bác sĩ hoài nghi nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị liền tiếp nhận bút, mọi người đều đồng ý, ký tên của mình "Có thể hồi phục không?"
Bác sĩ không trả lời, xoay người đi vào.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành khoảng 8 tiếng, ngoài phòng giải phẫu một mảnh yên tĩnh. Quản lý nhỏ giọng nói "Mọi người ăn cơm đi."
Đỗ Mai ừ một tiếng, cùng giám chế đi trước, Lý Diệp ngồi xuống bên người Tiêu Nghị, sờ sờ đầu của hắn tỏ vẻ an ủi, cái gì cũng không nói, Tiêu Nghị nói "Thực xin lỗi, để… Mọi người phiền toái lớn như vậy."
Lý Diệp thở dài ý bảo không cần giải thích, Tiêu Nghị một bên nghẹn ngào, một bên giương mắt nhìn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh cũng khóc, khoát tay ý bảo không quan hệ.
"Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông." Tiêu Nghị nói "Chu ca trước khi hôn mê nói vậy trên xe cứu thương."
Lô Chu nằm ở trên xe cứu thương, đưa đến Thượng Hải, nắm tay Tiêu Nghị, hướng hắn nói "Trịnh", Tiêu Nghị liền biết Lô Chu lo lắng, muốn tìm người thay mình, cũng biết mình ngã như vậy, không thể quay.
Lý Diệp nói "Cậu ấy có vài người bạn tốt, Đỗ Mai đã thông tri, hiện nay không biết tình huống, ngàn vạn lần không thể để nhiều người biết."
Tiêu Nghị gật gật đầu, Lý Diệp nói "Khiêm tốn làm chính."
Phòng phẫu thuật mở cửa ra, hộ sĩ đẩy Lô Chu nằm ở trên giường bệnh đi ra.
"Có cần ICU không?" Tiêu Nghị run rẩy hỏi.
"Tình huống tốt đẹp." Bác sĩ nói "Bây giờ đưa đến phòng bệnh, quan sát tình huống là được, có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề."
Tất cả mọi người thở một hơi, từ buổi sáng gặp chuyện không may đến hiện tại, liên tục 16 tiếng, toàn bộ đoàn phim đều mây đen bao trùm, Lô Chu bị đưa vào trong phòng bệnh, đeo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, bên cạnh một đống dụng cụ đích đích đích vang, Tiêu Nghị an vị trên ghế bên cạnh giường bệnh ngẩn người.
Lô Chu làm xong phẫu thuật phi thường tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, một chút cũng không có hình mẫu bình thường của nam thần, thái dương còn quấn khăn trùm đầu, Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, nhịn không được lại khóc lên, tiện đà ghé vào trên giường bệnh, không tiếng động mà nghẹn ngào, cũng nâng lên mắt, nhìn Lô Chu hôn mê bất tỉnh.
Hy vọng duy nhất của hắn chính là Lô Chu nhanh tỉnh lại, sau đó mắng hắn.
Đỗ Mai trở lại, tiến vào xem qua, sờ sờ bả vai Tiêu Nghị, ý bảo hắn trấn định.
Tiêu Nghị nghe thấy Đỗ Mai cùng đạo diễn, giám chế ở bên ngoài nói chuyện, một lát sau lại có người đến, như là người trong công ty điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cũng phái người tới, mọi người ở bên ngoài trực tiếp thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cuối cùng bác sĩ nói "Họp đi ra bên ngoài! Người bệnh cần nghỉ ngơi!"
Thanh âm bên ngoài ngừng lại.
Tiêu Nghị ghé vào trước giường bệnh, nắm tay Lô Chu, không biết qua bao lâu, Lê Trường Chinh mang theo cơm chiên đưa cho Tiêu Nghị, ngồi ở một bên nói "Cậu ăn một chút gì đi."
Tiêu Nghị cũng có chút chống đỡ không trụ , hắn biết vào lúc này, nhiều ít phải ăn một chút gì, hộ lý lại đây đăng ký, Đỗ Mai lại thỉnh người trong bệnh viện, toàn bộ hành trình giám thị tình huống của Lô Chu. Nơi này là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, mọi người cố gắng hết sức để y có thể tỉnh lại chứ không phải mặc cho số phận.
"Thực xin lỗi." Lê Trường Chinh áy náy nói "Vốn người té xuống phải là tôi. Ngay lúc đó không cách nào treo hai sợi dây thép, tôi cũng không nhảy qua, không ai nghĩ đến nơi đó sẽ rơi."
Tiêu Nghị nói "Chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể kỳ vọng anh ấy có thể tỉnh lại."
Lê Trường Chinh trầm mặc một khắc, tiện đà nói "Đúng, cậu nói đúng, anh ấy nhất định có thể khỏe lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!