Chương 27: (Vô Đề)

Dựa theo Tiêu Nghị lúc trước nhìn thấy Lê Trường Chinh, không thể không nhào lên ôm đùi, mặc kệ thế nào cũng tùy tiện xé cà vạt hoặc là xé một ống quần mang về làm kỷ niệm lại nói tuy rằng không đến mức cường hôn hoặc ôm, trở về ba tháng không tắm vì tay được anh ta nắm phải là nhất định.

Nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bị Lô Chu tẩy não nhiều, mỗi lần Tiêu Nghị cảm thấy người khác hòa ái dễ gần, trong đầu sẽ hiện ra biểu tình hung tợn của Lô Chu: Người khác khom lưng uốn gối với cậu, khúm núm là nhìn mặt mũi của lão tử!

Hoặc là nói Tiêu Nghị đã là người của Lô Chu cũng đột nhiên phát hiện, mình đối với Lê Trường Chinh không chuyên nhất như vậy, ngược lại sợ Lô Chu không cao hứng, đối với nam thần Lê Trường Chinh cuối cùng của mình trở nên khắc chế rất nhiều, giống như Lê Trường Chinh đã tự động bị Tiêu Nghị mạnh mẽ hạ thấp, ít nhất dưới Lô Chu.

Đỗ Mã nói "Anh ra CD nhớ rõ cậu ấy, chờ bắt đầu hát, chúng ta cùng đi cổ động."

Lê Trường Chinh cười nói "Cho cậu làm khách quý."

Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói "Nếu có cơ hội, nhất định."

"Tôi phải đi." Lê Trường Chinh nói "Có thời gian chúng ta tái tán gẫu, Tiêu Nghị, cậu có rảnh đến công ty của tôi chơi."

"Được." Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị nghĩ thầm tôi còn không biết công ty anh ở nơi nào đâu, Lê Trường Chinh nhân tiện nói "Lầu 16 đối diện công ty các cậu."

Tiêu Nghị "…"

Lê Trường Chinh lại cho Tiêu Nghị số điện thoại di động nói "Gọi số điện thoại này có thể gặp tôi, tôi cũng thích ca hát viết ca, có rảnh giao lưu."

"Đây là danh thiếp của tôi." Tiêu Nghị vội nói.

Tiêu Nghị đến thời gian này cũng hiểu được Lê Trường Chinh có chút tốt với mình, vội vàng đưa danh thiếp, trao đổi số của Lê Trường Chinh, đứng dậy muốn tiễn, Lê Trường Chinh lại ý bảo bọn họ tùy ý, đứng dậy đi.

"Muốn làm chi."

Lê Trường Chinh đi rồi, Tiêu Nghị nói với Đỗ Mã "Tôi còn tưởng rằng cậu bảo tôi đi ra chơi. Gọi Lê Trường Chinh tới làm cái gì?"

"Tùy tiện." Đỗ Mã đưa thực đơn ném cho hắn "Ăn cơm chưa? Trường Chinh trả tiền, chọn đồ ăn là được."

"Có cùng Lô Chu ăn qua… Ân." Tiêu Nghị nói "Nếu là như thế này, kêu bình Raffia đi, 3 vạn 8 còn chưa có uống qua đâu, uống không hết có thể mang đi không?"

Đỗ Mã phun đồ uống, Tiêu Nghị vội hỏi "Chỉ đùa một chút." Tiếp lại kêu phục vụ sinh hỏi "Ở đây có Louis 15 không…"

Đỗ Mã cầm thực đơn, gọi cho Tiêu Nghị chút điểm tâm cùng rượu, Tiêu Nghị còn nói "Cậu nói thật đi, Lê Trường Chinh tìm tôi viết ca khúc?"

Đỗ Mã nói "Không, cậu đừng đa tâm, người khác quả thật thưởng thức cậu, nói ca khúc cậu viết hay như thơ tình, ngày hôm qua chúng tôi hát karaoke anh ta chọn bài này, phỏng chừng đồng cảm sinh hoạt trước kia của anh ta, tôi không hỏi nhiều."

"Hai người quen nhau." Tiêu Nghị nói.

"Đương nhiên." Đỗ Mã nói "Chúng tôi thường cùng lão bản giới giải trí của bọn họ giao tiếp, cậu quên tôi là làm cho vay tiền?"

Tiêu Nghị nghĩ tới, Đỗ Mã nói "Có người rửa tiền thường xuyên tìm tôi hỗ trợ giật dây bắc cầu, thường xuyên qua lại thì quen, như thế nào, cậu hôm nay không quá cao hứng?"

Tiêu Nghị lắc đầu, không nói chuyện.

"Cậu không phải rất thích Lê Trường Chinh sao?" Đỗ Mã nói "Lúc còn đi học để cổ vũ cho anh ta, còn kêu hết ký túc xá xem phim của anh ta."

"Ân." Tiêu Nghị nói "Bất quá Lô Chu nếu biết, nhất định sẽ giết tôi."

Đỗ Mã nói "Tôi đang có chuyện này, muốn tìm cậu nghiên cứu, nếu không Lô Chu bên kia cũng đừng làm."

"Thần mã ——!" Tiêu Nghị nghe được thiếu chút nữa điên rồi "Không được! Cậu muốn hại chết tôi sao? !"

Đỗ Mã nói "Tôi đang có việc tìm cậu hỗ trợ. Là như vậy… Cậu hãy nghe tôi nói."

"Đây không phải là cậu giới thiệu công tác cho tôi?" Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!