Chương 23: (Vô Đề)

Tiêu Nghị còn chưa có nhìn thấy Lô Chu khóc, hắn căn bản vô pháp lý giải, một người có thể tùy thời tùy chỗ khóc lên, lúc Lô Chu quay 《 Kỵ binh băng hà 》có khóc nhưng loại khóc này trầm mặc, không tiếng động nghẹn ngào đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì nước mắt là rống ra, cảm xúc đổ lên cực hạn, dễ dàng sụp đổ.

Khóc không tiếng động khó nhất, Lô Chu an tĩnh nhìn ảnh chụp, không đến 5 giây, trong mắt liền trào ra nước mắt. Ngay sau đó cùng với thở dốc, Lô Chu phát ra run rẩy, đem ảnh chụp nhét vào dưới mặt bàn thủy tinh.

Tiêu Nghị đã bị dọa, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, hai tay Lô Chu vuốt phẳng mặt, giống tiểu hài tử khổ sở đến phát run, không trụ nghẹn ngào, màn ảnh đẩy mạnh, trong mắt Lô Chu tất cả đều là nước mắt, y cố nén xót xa trong lòng, thật dài hu khẩu khí, đứng dậy.

"Cắt!" Đạo diễn nói.

Vài người vỗ tay, Lô Chu trở về đem ảnh chụp rút ra, còn đưa cho Tiêu Nghị, mệt mỏi, Tiêu Nghị sợ y trong lúc nhất thời nhập diễn, tình cảm còn chưa bình phục, đưa cho y một chai nước, Lô Chu uống hết, trầm mặc nhìn sân.

Đồ vật vào chỗ, Lô Chu ngồi, tựa hồ đắm chìm trong thương tâm. Tiêu Nghị thật cẩn thận sờ sờ lưng y, như đang an ủi y, Lô Chu nở nụ cười.

"Lô lão sư, hoá trang." Đạo diễn nhắc nhở.

Lô Chu đứng dậy đi hoá trang, tiếp theo là chủ biên mắng to Lô Chu, Lô Chu cúi đầu, đứng ở trước mặt chủ biên, một nam chủ biên dựa vào bàn công tác nửa ngồi, lùn hơn Lô Chu 30 cm, lải nhải giáo huấn y.

"Lão tử mặc kệ!" Lô Chu rốt cục bạo phát.

Tiêu Nghị lại bị hoảng sợ, Lô Chu chỉ vào mũi chủ biên nói "Ông đừng khinh người quá đáng!"

Chủ biên ngây ngẩn cả người, 3 giây sau, quên từ.

"Ai ——" Mọi người vô lực.

Lô Chu xua tay ý bảo không sao, phải quay lại.

Hai người ầm ĩ xong, chủ biên nói "Được, cậu gan lắm, Khấu Bân, đi nói cho lão tổng, tôi đố anh dám đi nói cho lão tổng—— Anh đi a —— "

Chủ biên đắc ý dào dạt, Lô Chu trầm mặc nhìn ông ta, trong mắt áp lực lửa giận, giống như một con sư tử thức tỉnh.

Màn ảnh chuyển đi.

Tiếp theo.

Lô Chu đứng lại, hướng nữ chủ biên nói "Cái gì? ! Tại sao lại là tôi?"

Nữ chủ biên không biết làm thế nào nói "Đối phương điểm danh muốn anh tiếp đãi, nhi tử lão tổng tập đoàn chúng ta, anh dùng tâm nhãn đi."

Lô Chu "Tôi buổi tối có hẹn, còn có việc."

Nữ chủ biên nhún vai.

"Vẽ cho tôi đồng hồ đi." Lô Chu xuống dưới hướng Tiêu Nghị nói "Biết không? Đáng yêu chút."

Tiêu Nghị nắm tay Lô Chu, chui đầu vào cổ tay y, vẽ đồng hồ hoạt hình. Lô Chu lại đi đóng phim.

Lô Chu thu dọn đồ đạc, nghe được đồng sự ỡ chỗ máy nước uống nghị luận y, hơi chút ngừng động tác, Lô Chu kéo áo trắng, trên cổ tay dùng bút bi vẽ đồng hồ, y ngẩng đầu không rõ cho nên nhìn phía màn ảnh, đẩy kính mắt, trong mắt mang theo mê man, tựa như bộ dạng rất bảnh lại hoàn toàn không biết bộ dạng mình đẹp trai như nam sinh.

Trong mắt Tiêu Nghị nhất thời bang bang phanh toát ra hồng tâm.

"Cắt ——" Đạo diễn nói "Buổi sáng diễn đến đây thôi, Lô lão sư vất vả rồi."

Lô Chu lập tức đi thay quần áo nói "Buổi chiều còn phải đi Bắc Ảnh, đi trước."

Tiêu Nghị lái xe, Lô Chu ở trên xe ăn cơm, ăn xong Tiêu Nghị dừng xe ở ga ra, hai người liền chạy vào trường quay, Lô Chu hóa trang, ngồi trên ghế, chào hỏi chung quanh.

"Quách đạo." Lô Chu cười nói "Đợi lâu."

"Đến sớm." Quách đạo cười nói "Vừa rồi gọi điện thoại cho Tiểu Nghị, nói các cậu đừng đi vội, ăn cơm trưa rồi đến. Đến, tôi nói chuyện với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!