Chương 16: (Vô Đề)

Trong căn phòng Tuý Mộng thấp thoáng tiếng hít thở nhàn nhạt. 

Phía sau bốn bức bình phong chạm khắc là một bức tường, ở giữa rất hẹp, thậm chí còn không thể duỗi tay ra. 

Cẩm Ngu cuộn người nằm đó, dựa vào nền đất lạnh băng nhẹ nhàng thở dốc. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước khi Tiết nương rời đi, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mặc dù trong phòng hơi nóng nhưng cũng không nóng đến mức khiến nàng đổ mồ hôi không ngừng thế này. 

Quả nhiên, sau khi ngồi trên giường một lát, ngọn lửa trong bụng nàng càng lúc càng bùng cháy dữ dội, vì sợ hãi, nàng quyết định chạy trốn sau bức bình phong này. 

Thỉnh thoảng cũng có người đi ngang qua căn phòng. 

Cẩm Ngu khó chịu cau mày, đầu óc dần trở nên choáng váng mơ hồ, cảm giác kỳ lạ trào dâng trong người khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, nhưng cũng không biết phải giải toả như thế nào. 

"Lạch cạch…"

"

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Cẩm Ngu rất muốn đứng dậy, nhưng cả người mềm nhũn yếu ớt không thể chịu nổi, đành phải sợ hãi rụt người về phía sau. 

Bước chân càng lúc càng đến gần, mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân trầm ổn của người nọ đang đi thẳng về phía này. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cẩm Ngu nín thở, trái tim treo đến tận cổ họng, bên ngoài đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa. 

Bầu không khí xung quanh im lặng một lúc lâu, ngay khi nàng đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại nghe thấy tiếng rèm hạt lưu ly lạo xạo va vào nhau, một bóng người xuyên qua bức rèm đi vào bức bình phong. 

Luồng sáng duy nhất trong góc phòng bỗng trở nên tối sầm, Cẩm Ngu giật mình, hoảng loạn ngẩng đầu lên. 

Trong tầm mắt mông lung của mình, nàng thấy rõ khuôn mặt hắn, sự kinh hãi trong mắt lập tức được thay thế bằng sự sững sờ. 

Tiểu cô nương nửa nằm trên mặt đất với gò má đỏ bừng, mái tóc đen nhánh xõa xuống trước ngực, sóng mắt gợn lên những tia sáng mê ly. 

Trì Diễn nhíu chặt chân mày, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Không sao chứ?"

"

Mặc kệ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, Cẩm Ngu khẽ thở phào một hơi, chậm rãi buông lỏng cảnh giác. 

Nàng khó chịu cúi đầu, nhỏ giọng nức nở: "Khó chịu."

"

Trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng tựa như quả đào lộ rõ sự dục cầu bất mãn của nàng, lại đang ở nơi ăn chơi sa đoạ này, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra. 

Hạ thuốc kích dục luôn là thủ đoạn quen thuộc của các tú bà từ xưa đến nay. 

Ánh mắt Trì Diễn lập tức tối sầm. 

Im lặng trong chốc lát, hắn cúi đầu nói với nàng: "Theo ta về thôi."

"

Vừa dứt lời, Trì Diễn nắm lấy cánh tay nàng kéo người đứng dậy. 

Không ngờ cả người Cẩm Ngu yếu ớt vô lực, còn chưa kịp đứng vững thì cơ thể đã đột ngột ngã về phía trước. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!