Chương 14: (Vô Đề)

Sáng sớm. 

Ánh mặt trời phá tan màn sương mờ, mặt hồ phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh trắng, bầu trời trong xanh. 

Phải liên tục uống mấy chén thuốc trong mấy ngày, cả phòng tràn ngập mùi thuốc đắng ngắt. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cẩm Ngu vốn là một người ham ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi vị này, nàng lại không thể đi vào giấc ngủ được nữa, vì thế bực bội đứng dậy. 

Sau khi hầu hạ nàng trang điểm xong, Hồng Tú bưng đồ ăn sáng đến, bên cạnh còn có một bát thuốc ấm. 

Mùi thuốc nồng nặc thực sự khiến người ta mất hứng ăn uống, Cẩm Ngu ghét bỏ đẩy nó ra, cau mày rời khỏi phòng. 

Hồng Tú khuyên thế nào cũng không được, cũng không dám khuyên nhiều, liền mở cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc, sau đó đi theo nàng ra vườn. 

Trong vườn tràn ngập hương mai, gió nhẹ, nắng vàng, trời cũng ấm áp hơn. 

Cẩm Ngu thoải mái vận động gân cốt, tản bộ trên con đường lát đá cuội bên hồ, hít thở bầu không khí trong lành, cả người thư thái!

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, động tác vặn cổ của nàng chợt dừng lại, bước chân cũng chậm lại. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng điệu nghe có vẻ như không thèm quan tâm nói: "…. Đêm qua ca ca ta về lúc nào?"

"

Hồng Tú đi theo sau nàng, ngoan ngoãn trả lời: "Có lẽ là giờ Hợi."

"

Nghe vậy, Cẩm Ngu mân mê đôi môi mềm mại hồng hào.

Gió sông lạnh đến thấu xương như thế mà hắn còn ở lại lâu như vậy…

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng lắm, mình quan tâm đến chuyện của hắn làm gì vậy? 

Đi dọc theo bờ hồ rồi băng qua cây cầu gỗ rồi đình nghỉ mát, có lẽ là màu nước trong xanh khiến người ta thích thú, đi tới đi lui, Cẩm Ngu đã rời khỏi Đinh Lan Uyển lúc nào không hay biết.

"Nhanh lên, đừng để người khác nhìn thấy."

"

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước. 

Cẩm Ngu đang chậm rãi thong thả tản bộ, nghe thấy tiếng động, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, nghiêng mắt nhìn sang. 

Ngay sau đó thì thấy Phương Tịch Dung đang lén lút đi ra từ sau thân cây cổ thụ xanh tốt. 

Cả hai cứ thế trực tiếp chạm mặt nhau. 

Dường như không ngờ sẽ có người ở đây, sắc mặt Phương Tịch Dung đột nhiên thay đổi, vô thức lui về phía sau nửa bước. 

Nhìn thấy người trước mặt, nàng ta nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, miễn cưỡng cười nói: "Biểu… Biểu cô nương hôm nay thức dậy thật sớm nha."

"

Cẩm Ngu không trả lời câu nói khách sáo này, trong ánh mắt trong trẻo thấp thoáng sự tìm tòi nghiên cứu, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lần. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!