Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sau khi nhận được trân châu, Chi Chi giơ lên trước ngọn nến nhìn thật kỹ.
Hình dáng của viên trân châu này hết sức bình thường, chỉ là bề ngoài tương đối tròn trịa trơn bóng, ngửi cũng không thấy có mùi gì.
Chi Chi không biết viên trân châu này có giá bao nhiêu, nhưng có chút lo lắng sợ Lâm phụ bị người ta lừa.
Nàng dùng dây đỏ xâu qua viên trân châu, sau đó buộc vào cổ tay.
Đeo đi ngủ mấy đêm, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, chẳng qua là không thấy Thẩm tỷ tỷ xuất hiện nữa.
Chi Chi sợ trân châu có tác dụng trừ tà, nên gỡ trân châu xuống một ngày một đêm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ tính tình hoạt bát, nói không chừng đã tìm thấy chuyện vui ở đâu đó, cũng không nhất định phải tới đây.
Bất tri bất giác đã đến năm mới, đêm ba mươi, Chi Chi cũng uống chút rượu, ăn đến no say leo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ có nghe thấy tiếng khoá cửa của Lâm phụ.
Mấy ngày này, không, từ sau khi Chi Chi nói trong lòng đã có ý trung nhân, dường như Lâm phụ hết sức đề phòng người xung quanh, rất sợ Chi Chi bị người ngoài nhìn thấy.
Chi Chi nằm trên giường bật cười, tâm tư của cha nàng thật là khó hiểu.
Rõ ràng người thúc giục mình thành thân là ông, bây giờ đề phòng người bên ngoài cũng là ông.
Chi Chi không hề biết, Lâm phụ hy vọng con gái mình được gả cho một gia đình tốt.
Nhưng bỗng chốc lại phát hiện ra củ cải trắng mình nuôi nấng khổ sở bao năm tự nhiên không nói không rằng âm thầm thích một con heo, đây chính là một vấn đề lớn.
Con heo này được nữ nhi của ông thích từ bao giờ?
Con heo này là ai?
Liệu con heo này có dùng những lời dối trá, những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nữ nhi nhà mình hay không?
***
Chi Chi có một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên trong năm, phần lớn hàng xóm láng giềng đều sẽ thể hiện lễ nghi, đến thăm hỏi lẫn nhau.
Người nhà họ Lâm ít nhất, cho nên mùng một cả nhà bọn họ sẽ cùng nhau đi bái phỏng hàng xóm.
Gia đình đầu tiên bọn họ đến bái phỏng chính là nhà của Hướng Thanh Sư.
Phụ mẫu Hướng Thanh Sư không còn, Lâm phụ nhớ đến những giúp đỡ của hắn với Lâm gia ngày xưa, cho nên quyết định đến vào ngày mùng một.
Đời trước Chi Chi cũng đi theo, nhưng không cảm thấy gì cho lắm, hôm nay lại không giống như vậy.
Chi Chi ngồi trước gương đồng hồi lâu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng đỏ, bên dưới là làn váy đỏ nhạt, tóc mai rũ xuống bên tai, ở giữa búi tóc còn cố ý cài thêm một chiếc trâm bạc hình hoa quế.
Đồ trang sức của nàng không nhiều, phần lớn đều là của mẫu thân đã qua đời để lại cho nàng, đôi khi Lâm phụ kiếm lời, cũng sẽ đặt mua một ít, nhưng mà đều không phải là đồ quý giá gì.
Tỷ như trâm bạc trên đầu nàng hôm nay, đây là loại bạc hết sức bình thường, nhưng chính là thắng ở dáng vẻ đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!