Chương 31: “Ngũ di nương tỉnh dậy đi, Phò Mã đang chờ người ở bên ngoài.”

Biên tập: B3

Vào khoảnh khắc đai lưng kia rơi ra, Công Chúa đã đưa tay bắt được.

Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn móc một cái, liền thắt đai lưng lại như cũ.

"Thích nữ nhân?" Công Chúa cười cười, dường như đã bị Chi Chi chọc cười.

Hắn đưa bàn tay còn lại ra nắm lấy cằm Chi Chi, đôi mắt màu trà rũ xuống: "Nếu như Bổn cung thật sự như vậy? Nếu không thì tại sao Bổn cung lại tự mình cưới tiểu thiếp cho Phò Mã? Nếu không chỉ bằng gia thế của ngươi thì sao lại có thể vào được phủ Công Chúa?"

Chi Chi cứng họng.

Công Chúa từ từ cúi đầu xuống.

Lúc này khuôn mặt của hai người bọn họ cách nhau quá gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, chỉ cần Công Chúa hạ thấp xuống thêm một chút xíu nữa thôi.

Cuối cùng Chi Chi không chịu được nữa bèn đưa tay ra muốn đẩy đối phương, nhưng ngay lập tức bị bắt được.

Thậm chí cả hai tay đều dễ dàng bị Công Chúa giữ chặt, sau đó đè lên trên đỉnh đầu của nàng.

"Hạt vừng nhỏ của Bổn cung đang muốn chạy trốn? Không phải mới vừa rồi vẫn còn nguyện ý sao?" Công Chúa thong thả nói.

Hắn nới lỏng vạt áo của Chi Chi, áo ngoài của Chi Chi bị mở ra, lộ ra áo lót ở bên trong.

Chi Chi cắn môi, ánh mắt cực kỳ tủi thân.

"Bị Bổn cung chạm vào liền cảm thấy tủi thân?" Công Chúa đưa tay sờ mặt Chi Chi.

Vì phát hiện sờ vào thật thích, nên hắn không nhịn được mà đưa tay véo một cái, rồi khẽ hừ mũi.

Tay Chi Chi giật giật, nhận thấy hoàn toàn không có cách nào thoát ra được, nàng bèn nghĩ nếu như bây giờ đá Công Chúa thì sẽ thế nào?

Sẽ chết.

Chi Chi lập tức từ bỏ.

"Không phải muốn chạy trốn, chỉ là… chỉ là hôm nay thiếp đang tới tháng." Nói xong, Chi Chi hơi quay mặt đi, tỏ vẻ ngượng ngùng e thẹn.

Công Chúa trầm mặc hồi lâu, sau đó thả tay Chi Chi ra.

Hắn nhấc người lên, xuống giường đưa lưng về phía Chi Chi: "Ra ngoài."

Chi Chi bò dậy: "Vâng?"

Giọng Công Chúa lạnh như băng: "Muốn Bổn Cung phải nhắc lại lần thứ hai sao?"

"Không không không, vậy thiếp xin cáo lui."

Chân Chi Chi giống như được bôi mỡ, lập tức xuống giường, tuỳ tiện xỏ giày, mặc vội y phục rồi chạy biến.

Bỏ lại Công Chúa lúc này đang đỏ ửng hai tai, lát sau hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hoá ra không phải là tiểu bạch thỏ gì, căn bản là một con chuột nhỏ đầy miệng dối trá."

Nói xong, hắn đưa tay ra, dường như đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác non mềm kia.

"Bây giờ vẫn chưa thể, cứ nuôi thêm một thời gian đã vậy." Công Chúa tự lẩm bẩm.

(Bê: suýt chút nữa thì Công Túa làm thịt Chi Chi, may mà kịp đuổi đi trước khi thú tính nổi lên)

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!