Biên tập: B3
Hiện tại cả người Chi Chi đều ướt đẫm, y phục kia trong suốt, đang dán thật chặt lên người nàng.
Chi Chi vừa bị bế lên thì gương mặt lập tức đỏ bừng, dường như nàng đỏ hết từ đầu đến tận chân.
Nàng muốn giãy giụa mà không dám.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng da thịt của mình đang dính sát lên người đối phương.
Phò Mã nói với nha hoàn bên cạnh: "Lấy áo choàng lại đây."
Áo choàng được mang tới, khoác lên người Chi Chi.
Phò Mã cũng không hề đặt Chi Chi xuống mà chỉ điều chỉnh cánh tay, đem áo choàng bọc kín người Chi Chi lại.
Phò Mã ôm Chi Chi đi ra ngoài.
Chi Chi thấy bên ngoài còn có mấy nha hoàn nữa đang đứng, nhìn lại mình thì thấy xiêm áo không chỉnh tề, còn bị một nam nhân ôm vào trong ngực, mặt nàng đỏ đến gần như nhỏ ra máu.
Nàng chỉ mong mặt đất lập tức xuất hiện ngay một cái lỗ để nàng nhảy vào.
Nhưng trên đất sẽ không tự nhiên xuất hiện một cái lỗ, vì thế Chi Chi chỉ có thể nâng tay lên che mặt.
Dường như lúc nàng che mặt, xung quanh đều vang lên những tiếng cười khẽ.
Tiếng cười rõ ràng nhất là ở phía trên đỉnh đầu nàng, còn có cả tiếng cười quen thuộc của Thải Linh.
Thân thể Chi Chi cứng ngắc, càng muốn co mình lại thành một đoàn.
Chi Chi len lén nhìn qua kẽ tay, phát hiện thấy Phò Mã đang ôm nàng đi vào phòng ngủ thì trợn tròn mắt: "Không không... Đây là... Đi đâu?"
"Phòng của mình mà nàng cũng không nhận ra sao?" Giọng Phò Mã mang theo chút trào phúng.
Chi Chi là một đại cô nương, đời trước nàng chết khi mười tám tuổi, hơn nữa lại còn làm quỷ mấy năm, những điều cô nương không nên biết, nàng đều đã biết hết cả rồi.
Nàng còn từng nhìn trộm thị vệ trong cung và cung nữ làm mấy chuyện khiến cho người ta xấu hổ nữa.
Mặc dù Chi Chi không biết tại sao Phò Mã lại tới đây, cũng không biết tại sao mình lại mặc bộ y phục chẳng khác nào không mặc mà ngồi trong thùng nước tắm.
Nhưng tất cả những điều đó cũng không làm cản trở tới trí tưởng tượng mênh mông biển khơi kia của Chi Chi.
Trong đầu nàng lập tức hiện ra mấy cảnh ngại ngùng ngại ngùng mà năm đó nàng nhìn trộm, ngay lập tức chỉ muốn hét lên.
"Không, thiếp không đi vào."
Liệu có phải Phò Mã sẽ lập tức đè nàng xuống giường, sau đó ức hiếp nàng?
Phò Mã hơi dừng bước chân: "Không vào là sẽ muộn mất."
Lại là muộn!
Vẻ mặt Chi Chi đầy bi phẫn và uỷ khuất: "Thiếp mới có mười lăm tuổi thôi, chưa muộn, vẫn còn nhỏ."
Phò Mã nghe vậy, nhưng lại nhíu mày nhìn Chi Chi.
Hắn nhìn gương mặt ửng đỏ và ánh mắt rời rạc của Chi Chi, cất giọng không lạnh không nhạt: "Trong đầu nàng đang suy nghĩ đến mấy thứ đen tối gì vậy?"
Chi Chi cứng đờ, khí thế vốn đang hùng hổ lập tức tan biến, giọng cũng nhỏ lại: "Không... Không có gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!