Biên tập: B3
Sau khi nghe được tiếng sấm thì bên tai Chi Chi lại vang lên tiếng Phò Mã.
Nàng quay đầu lại nhìn Phò Mã.
Lúc này mây đen đã che kín hết mặt trời, đen nghịt một mảng.
Tiếng mưa rơi tí tách bên tai không có dấu hiệu dừng lại, gió núi thổi qua rừng cây vang lên những tiếng rít gào.
"Thiếp thất không có dùng hương." Chi Chi có chút khó hiểu, tại sao cả hắn và Công Chúa đều nói nàng dùng hương?
Hiển nhiên là đáp án này của Chi Chi không khiến cho Phò Mã hài lòng, thậm chí mặt hắn tối sầm lại, mặt mũi có chút tức giận, nhưng hắn lại không thể không kìm nén.
Chi Chi bị doạ sợ lui về phía sau một bước.
Đột nhiên Phò Mã quay đầu nhìn vào trong màn mưa, chính xác mà nói là hắn nhìn vào trong rừng cây.
Chùa Hàn Sơn này nằm ở giữa núi, bốn bề đều là núi vây quanh, bên trong chùa cũng có một rừng cây.
"Quay trở về phòng đi." Phò Mã vừa nhìn vào rừng cây ở cách đó không xa vừa nhẹ giọng nói.
Mặc dù Chi Chi không thông minh, nhưng lại vô cùng nghe lời, nàng nhìn thái độ của Phò Mã cũng cảm giác được nguy hiểm, liền thành thật lui vào trong phòng, trước khi đóng cửa còn nghe thấy Phò Mã nói một câu.
"Lát nữa dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không được mở cửa."
Câu này đột nhiên khiến Chi Chi nhớ lại một chuyện ở đời trước.
Mắt Chi Chi mở to, sau đó cắn môi, nàng khoá trái cửa phòng lại, vội vàng trốn lên giường.
Đời trước nàng không theo đến chùa Hàn Sơn bởi vì bị bệnh.
Sau đó có nghe lại là Công Chúa bị đâm, còn Phò Mã thì vì bảo vệ Công Chúa nên bị thương.
Phò Mã bị thương?
Động tác chuẩn bị lấy chăn che đầu của Chi Chi hơi khựng lại, sau đó liền nhanh chóng quấn kín mít toàn thân mình.
Mấy giây sau, nàng lại vén chăn ra nhảy xuống, bò vào dưới gầm giường.
Vẫn là ở dưới gầm giường thì cảm thấy an toàn hơn một chút, hơn nữa nàng mong Phò Mã chỉ bị thương, mà thực ra thì có chết cũng không liên quan đến nàng.
"Keng ——"
Ngoài cửa vang lên tiếng binh khí va chạm.
Thân thể Chi Chi ở dưới gầm giường cũng run lên một cái, vốn dĩ trong lòng đang nguyền rủa Phò Mã chết thì ngay lập tức xoá bỏ suy nghĩ này.
Phò Mã vẫn phải thắng đi, nếu như Phò Mã chết, nhất định đám thích khách kia sẽ lục soát phòng.
Nàng là một tiểu thiếp râu ria, khẳng định sẽ bị một đao chém rớt.
Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, nhưng vẫn không thể che đi tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Chi Chi giơ tay bịt lỗ tai, nhắm mắt lại, gần như không dám cử động.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bên ngoài cũng yên tĩnh lại.
Chi Chi đợi dưới gầm giường đã lâu, mãi đến khi cửa phòng nàng bị gõ vang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!