Không ít người biết Khánh Phong Hành là Xa gia có tiếng ở Giang Ninh đang bí mật tạo thể lực nhưng vì còn thể diện của triều đình và muốn lấy lòng dân. Đoàn người cùng Xa Phi Hổ đến Giang Ninh ở dịch quán trong thành cũng không công khai gặp gỡ Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành.
Gặp thích khách ngoài Đông Hoa môn. Tuy giết gần ba mươi tên nhưng vẫn để năm sáu tên chạy thoát. Hộ vệ thương vong nghiêm trọng. Không biết ở Giang Ninh này có bao nhiêu quan viên sau lưng đang hả hê khi thấy ta gặp nạn. Xa Phi Hổ nghĩ mà uất ức. Điều an ủi duy nhất là thê, muội đều được cứu kịp thời.
Nếu không chỉ cần bị bắt ra ngoài thành qua đêm thì cho dù có cứu lại được cũng là nỗi nhục của Xa gia.
Về tới dịch quán. Mùi nên nồng đậm, khói nhẹ lượn lờ tỏa ra trong phòng khách. Xa Minh Nguyệt và chị dâu Tống Giai về phòng thay xiêm y sạch sẽ rồi quay lại nhà chính.
Bóng đêm bao trùm.
Trên cây cổ thụ trước đình đột nhiên có tiếng quạ kêu trong đêm vắng lặng càng thêm cảm giác hoang mang.
- Đuổi mấy con quạ đi. Tống Giai chạy tới ra lệnh cho thị vệ đuổi mấy con quạ, tay kéo váy sợ chạm xuống đất. Nàng chỉnh đốn dung nhan đi ra, trông xinh đẹp như trước, dưới ánh nến trông nàng thật trong trẻo, chuyện hôm nay dường như không làm ảnh hưởng đến nàng.
Xa Minh Nguyệt thì trông thật tiều tụy, tâm trạng không tốt, sau khi rửa mặt thay xiêm y thì đỡ hơn một chút.
Xa Phi Hổ cởi bỏ áo giáp, thay áo choàng rồi ngồi ghế trên, tay bị thương còn băng vải trắng. Hắn đang ngồi bàn bạc tình hình với tùy tùng thấy thê , muội đến thì bỏ tay khỏi bàn và nói:
- Sao các người không ngủ sớm đi?
Bên cạnh tùy tùng là một nho sinh chừng ba mươi tuổi thấy Tống Giai và Xa Minh Nguyệt tiến vào thì lên tiếng chào:
- Thiếu phu nhân, tiểu thư…
- Phu Quân người cũng nên đi nghỉ sớm mới phải. Người là trụ cột , không thể có gì sai sót được, vết thương trên tay có nặng lắm không?
Tống Giai ngồi xuống và hỏi nho sinh bên cạnh
- Tử Tân hôm nay cũng bị kinh hãi phải không? mà không chú ý tới nét mặt ngại ngùng của Xa Phi Hổ.
- Đa tạ phu nhân quan tâm.
Nho sinh kính cẩn đáp lại. Thấy phu nhân không hỏi gì tới những người thương vong, hắn đứng sang một bên không nói gì.
- Đã dò la được tong tích của Lâm Phược chưa?
Tống Giai lại hỏi:
- Hắn không cùng phe với thích khách nhưng cứu ta cùng Minh Nguyệt thì động cơ cũng không đơn giản.
Xa Minh Nguyệt thấy chị dâu hỏi đến Lâm Phược không đơn giản thì nghĩ ngay đến chuyện Lâm Phược khám người, mặt đỏ bừng, đứng cạnh chị dâu không hé răng.
Khánh Phong Hành phái hai người đi liên lạc.
Xa Phi Hổ nói:
- Phủ Giang Ninh và Giang Đông quận tam ti nha môn mẫu thuẫn gay gắt, tên Lâm Phược là Cố Ngộ Trần môn nhân, đối với chúng ta đương nhiên là không đơn thuần.
Hắn không thể nghĩ sang hướng nào khác.
Nếu Lâm Phược có ý đồ với thê, muội thì không thể nào hắn lại đưa người về bình an vô sự trước trời tối.
Tống Giai ngẫu nhiên ngồi trước án, phủi nhẹ phấn má nhìn đường rơi lay động ánh nến
Ngoài cửa thị vệ đi vào đến bẩm báo:
- Thiếu hầu gia, Đỗ Vinh đến đây.
- Không phải đã bảo hắn không cần tùy tiện đi lại sao? Xa Phi Hổ mày nhíu lại, lại phất phất tay, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!