Chương 80: Luận Công Đãi Thưởng

Sau khi quan án sát của Giang Đông Cố Bằng Vũ xuất quân, lập nhiều công ở Hình Tào, nhưng hắn quê ở Tây Tần, không tránh khỏi việc để lại dấu vết của phái Tây Tần.

Năm ngoái, quan binh ở phía Bắc tỉnh Hà Bắc Trần Đường Dịch bị người Đông Hồ đánh cho đại bại, bị thương nặng, cũng khiến cho trung tâm triều đình bị áp bức và sỉ nhục, chấp nhận điều kiện cắt đất phong tước quy phục Xa gia, đổi lấy quân tinh nhuệ Đông Nam hỗ trợ cho các tuyến phía Bắc.

Trần Đường Dịch sai khiến được Thánh Thượng đương quyền của Tây Tần phái viên quan không còn tin tưởng, cho dù Tây Tần phái lãnh tụ Trần Tín Bá còn có thể tạm thời duy trì tướng vị, nhưng cũng lung lay sắp đổ, mặt khác, trong triều Tây Tần phái quan viên hoặc giáng chức hoặc thích hợp tán loạn, lộn xộn, khi Tây Tần mạnh nhất, nhìn thấy sự sụp đổ trước mắt.

Cố Bằng Vũ lấy am tập.

Phòng quan án sát Giang Đông ở Giang Đông , lấy thanh liêm cẩn thận, thiện mưu quyết đoán có tiếng, nhưng y biết những thừa nhận này chẳng thể làm bùa hộ mệnh của y.

Sở Đảng tân quý Cố Ngộ Trần hung hăng mà đến, hắn liền nghĩ nếu có thể thuận lợi cáo lão hồi hương là tốt rồi.

Năm giới sáu mươi Cố Bằng Vũ, bộ ria mép ngắn có sương trắng, ở***y nhìn chăm chú Lâm Phược đang bị trói đứng trong sân, nhìn vị này trước mấy ngày đêm náo Phiên Lầu , khởi danh thanh niên Giang Ninh.

Thấy hắn dáng người cao ngất, khí độ thong dong, tuy là Cử tử nho sĩ nhưng ấn dao bước đi mạnh mẽ, uy vũ hành tung, có tư thế oai hùng, mới trạc tuổi hai mươi chính là xuất thân Cử tử, khó trách Cố Ngộ Trần đảm bảo hắn đi làm quan cai ngục đại lao Giang Đảo, trong long lại thấy kỳ quái:

- Sao hắn không đi lên kinh thành tham gia hội thi vật , công danh càng lẫy lừng?

Trong lòng lại nghĩ:

- Không cần công danh hiển hách cũng tốt, trong triều kết băng đảng tấn công, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, khong chừng 8 năm 10 năm sau Sở Đảng lại thất thế, chen vào vòng xoáy của trung tâm triều đình, nói không chừng, thi hài cũng chẳng còn.

Hay là lưu lại địa phương hưởng hòa bình và ổn định.

Cố Bằng Vũ lúc này cũng chỉ mong có thể bình yên cáo lão hồi hương. Có lẽ vài năm nữa, xương cốt Sở Đảng còn chưa lão hóa, y vẫn còn cơ hội xuất quân, lúc này cũng không vô cớ chạm vào nỗi đau của Cố Ngộ Trần.

Tuy rằng trong lòng y có điều bài xích Cố Ngộ Trần, nhưng tận mắt nhìn thấy Lâm Phược khí độ phi phàm, lại nói hôm nay Lâm Phược quả thật cũng lập được công lớn, y lại càng không thể quá lạnh nhạt, thân thiết vỗ bả vai Lâm Phược nói:

- Cố đại nhân đánh giá cao người trẻ tuổi, quả nhiên là có tiền đồ.

Về phần Lâm Phược, từ cái lớn xung quanh Nam thành***mới đưa người vào trong thành tới chi tiết, Cố Bằng Vũ sẽ không tìm hiểu cái nhỏ.

Lại nói đến Lâm Phược bọn họ đi Đông Hoa môn, chị em dâu Xa gia hai người phân nửa sẽ đưa người cắt giảm của Giang Ninh phủ đi, công lao của quan án sát kia cũng xuất hiện mờ nhạt hơn. Theo góc độ này mà nói, Cố Bằng Vũ cũng hiểu được Lâm Phược bọn họ làm tốt lắm.

- Lâm Phược hết thảy đều dựa vào sự dạy bảo của hai vị đại nhân tài. Lâm Phược nói.

Xa Minh Nguyệt và chị dâu Xa Tống thị đứng ở sân, bộ dạng phục tùng mắt nhìn xuống. Các nàng dọc theo đường đi cũng không biết thân phận của Lâm Phược bọn họ, chỉ là lo lắng hãi hùng tránh đi qua thành.

Lúc này gặp quan án sát, phó quan án sát Giang Ninh, hai quan lớn gọi người thanh niên Lâm Phược đều thân thiết, trong lòng càng thấy kỳ lạ:

- Rốt cuộc hắn là ai?

Các nàng trước kia đế đây cũng không có nghe nói trong thành Giang Ninh có đại tộc họ Lâm gì đó.

Lúc này, bên kia phòng Dương Phác khá yên tĩnh, mời chị em dâu Xa gia đi vào nghỉ ngơi chốc lát. Hai chị em dâu Xa gia ở phòng yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe ngoài cửa lớn có tiếng vó ngựa truyền đến.

Nha môn bên ngoài cho quân lính lớn tiếng thông truyền Phủ doãn Giang Ninh Vương Học Thiện, binh mã phủ Giang Ninh điều khiển Tả Tư Khấu tham gia quân Trương Ngọc Bá đợi đám người tiến đến.

Trong viện tiếng bước hỗn loạn, tiếp đó chợt nghe thấy trong viện có âm thanh nói chuyện quen thuộc truyền đến, Xa Minh Nguyệt nhất thời không thể nhẫn nhịn được, bật khóc, mở cửa nhìn thấy Nhị ca đang được vây quanh bởi chúng hộ vệ ở trong sân hạ trạm, cùng hai vị quan án sát hàn huyên, nghẹn ngào hô: Nhị ca....

Lâm Phược bình tĩnh đứng sau Cố Ngộ Trần, nhìn Tấn An Hầu Xa Văn Trang, con thứ của Xa Phi Hố ở Phủ doãn Giang Ninh Tả Tư Khấu tòng quân cùng Trương Ngọc Bá cùng bước đến.

Tuy rằng Xa Phi Hổ đến Giang Ninh là để đảm nhiệm Tấn An Hầu Giang Ninh Tiến Tấu Sứ, chính lục phẩm quan văn, nhưng hắn lúc này mặc áo vải đỏ thắm dát đinh tán bằng thép, bên hông đeo đai bằng vàng khảm màu đen tuyền nơi đeo đao, tay trái y lấy bạch bố bao lại, nghĩ rằng đó là vết thương nhẹ khi đấu cùng thích khách.

Phía sau là hai gã người hầu, một người thay hắn đội mũ đồng đỏ, một người trong tay giúp đỡ cầm cao chèo đao, tại thân đao***chiếu sáng rọi xuống như tuyết sáng chói mắt, khiến Xa Phi Hổ cả người thoạt nhìn đằng đằng sát khí.

Hơn nữa, hắn dáng người cao ngất, mặt gầy, mắt to mày rậm, ánh mắt soàn soạt như điện, vô cùng có sức mạnh.

Nếu không phải sau giờ Ngọ tận mắt thấy hắn đến ngoài cửa Đông Hoa ngồi xem kỳ thê, muội lấy thân phạm hiểm thay hắn dẫn dẳt đại bộ phận thích khách dời đi, Lâm Phược có lẽ sẽ đưa hắn trở thành nhân vật nhất đẳng anh hùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!