Chương 4: Cướp giai nhân trong đêm. (1+2)

Ánh trăng thu sáng ngời chiếu rọi bầu trời, chiếu lên bến đò bên bờ sông Bạch Thủy làm cho nó sáng như ban ngày.

Lâm Phược nhìn hai nam tử lên thuyền từ lúc hoàng hôn để nghe hát đang lấy đao khống chế Triệu Năng cùng nhà đò, trong lòng kinh hãi, theo bản năng hiện lên một ý niệm trong đầu: thủy phỉ cướp thuyền! Trong lòng lại hiện lên nghi hoặc, cái thuyền ô bồng này có gì tốt mà cướp?

Dây thừng nối thuyền ô bồng với bờ đã được cởi bỏ, chiếc thuyền thong thả rời khỏi bến. Lâm Phược nhìn qua khe cửa đối diện thì thấy chiếc thuyền đánh cá cũng đã cởi bỏ dây thừng trôi theo hướng giữa sông Bạch Thủy.

Nương theo ánh trăng, Lâm Phược thấy trên mũi thuyền của thuyền lương là năm sáu bóng người, cũng không thấy rõ ai là nhà đò ai là cướp phỉ.

Cửa khoang thuyền đóng chặt, bên ngoài ánh trăng sáng ngời nhưng trong khoang thuyền lại là một mảnh tối đen. Lâm Phược nhớ thanh kiếm được giắt đối diện trên vách, liền cẩn thận bó chặt quần áo lại, nhẩm tính khoảng cách đến cửa sổ, trong đầu suy diễn xem làm cách nào nhanh nhất để trong bóng tối lấy kiếm về tay, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống lòng sông… Tuy nhiên cũng không nhìn được tình hình trên thuyền hoa của Tô Mi, cũng không rõ ràng lần này rốt cuộc có bao nhiêu thủy phỉ cướp thuyền.

Lâm Phược nhẫn nại dán mình bên cạnh cánh cửa, thầm nghĩ rằng: có thể phải thừa lúc hỗn loạn nhảy xuống nước mới là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Phược còn muốn chậm rãi đợi thời cơ, thế nhưng hai nam tử ở đầu thuyền cũng không nghĩ sẽ cho hắn cơ hội. Kẻ dùng đao khống chế Triệu Năng là một gã có một vết sẹo xuyên qua mũi, hắn hỏi một người khác:

- Ngươi nói cái kẻ nhuyễn như chân tôm kia có tỉnh lại không, như thế nào mà một chút âm thanh đều không có?

Ngôn ngữ trong đó không hề sợ khiến Lâm Phược tỉnh lại.

Lâm Phược nghe xong thì cả kinh: vào lúc hoàng hôn Triệu Năng đã bị hắn răn dạy một chút, không nên ở trước mặt người ngoài mà nói láo, chẳng lẽ hai người này dường như có chút quen thuộc đối với hắn?

- Tên nhuyễn chân tôm đúng là một khối tình si đối với cô ả kia, lúc điên lên thật khó đoán trước, vẫn là nên cẩn thận thì hơn…

Một nam tử gầy gò, híp mắt nhìn về phía bờ sông

- lúc này còn chưa cách xa bờ, doanh trại Đầu Văn Sơn đóng quân cứu tế tại huyện Bạch Sa có gần trăm đao cung thủ

- Đổng Nguyên từ lúc đảm nhiệm Duy Dương tri phủ, rất coi trọng việc huấn luyện đối với các đao cung thủ của các huyện ở Duy Dương và lực lượng trị an, thậm chí còn toan tính huấn luyện ra một chi quân đội địa phương hoàn mỹ

- nam tử gầy gò có chút kiêng kị đối với đao cung thủ của Bạch Sa huyện.

Lại nói Đổng Nguyên cũng rất uy danh tại huyện Bạch Sa, nếu lúc này mà náo loạn thì chuyện tình tối nay chưa chắc có thể thành công. Nghĩ đến đây, hắn nháy mắt với nam tử có vết sẹo.

Tránh ở trong khoanh thuyền, Lâm Phược nghe được những lời này thì không khỏi giật mình, thầm nghĩ: bọn chúng có có ý với Tô Mi?

Nam tử râu quai nón hiểu ý cười, cánh tay ghìm chặt cổ của Triệu Năng, trầm giọng uy hiếp nói:

- Nếu không muốn chết hay ăn một chút đau đớn thì đừng kêu bậy! Nếu kêu bậy, ông đây sẽ ột đao chấm dứt sinh mệnh ngươi!

Y đem chuôi đao hung hăng đánh vào huyệt Thái Dương của Triệu Năng, Triệu Năng chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình liền mềm nhũn đổ xuống.

Nhìn nam tử râu quai nón đưa đao vào khe cửa để đẩy then cửa ra, Lâm Phược hơi lui lại nửa bước, đợi khi then cửa được mở ra, một phát bắt lấy mũi đao, một cước đá tới, đá gãy lưỡi đao đang trong khe cửa, tên ở bên ngoài không kịp đề phòng, cầm trong tay đoạn đao gãy lao vào trong.

Tên kia đột nhiên tiến vào trong hoàn cảnh bóng tối, hai mắt có một chút đen; Lâm Phược lại đã quen với bóng tối, tay bắt lấy cổ tay đang cầm đoạn đao gãy của nam tử râu quai nón, hai ngón tay đâm vào giữa hai mắt của hắn.

Nam tử mặt sẹo cũng không ngờ đến, hai mắt bị đâm trúng, đau đớn kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cổ tay giãy ra khỏi tay Lâm Phược, không phân biệt được phương hướng lao bừa vào trong khoang thuyền, hai mắt máu tươi chảy ròng ròng, đoạn đao gãy trong tay vung lên, chém lung tung tứ phía không cho Lâm Phược tiến lại, hướng ra ngoài khoang thuyền kêu to:

- Lão Bưu, mắt ta sắp bị chọc mù rồi, mau vào cứu ta.

- Kêu cái con mẹ ngươi, cẩn thận chút, nháo lớn như vậy, kinh động đến thuyền hoa, Triệu lão đại muốn động thủ…

Người đàn ông gầy gò bên ngoài trầm giọng quát.

Lâm Phược nhảy ra cài lại then cửa khoang thuyền, hy vọng có thể kiềm chế người đàn ông gầy gò bên ngoài một lát; tay vội vàng gỡ kiếm xuống, chợt nghe một tiếng kêu thảm truyền đến, chắc rằng nhà đó khó có thể giữ được mạng nhỏ rồi.

Lâm Phược cũng không quản chuyện khác, huy kiếm hướng tới tên đang vung đao lung tung kia.

Hai mắt tên kia bị đâm đổ máu, không nhìn được cả đoạn đao trong tay, chỉ nghe thấy tiếng gió ập đều liền nâng đoạn đao lên đỡ, nhưng cũng không cản được một kiếm cứng rắn bổ xuống lông mày hắn. Kiếm mắc kẹt vào xương, khí lực của Lâm Phược không đủ để rút kiếm ra.

Lại nghe tiếng xô cửa sau lưng liền không chút do dự nào, nhặt lấy đoạn đao rồi xoay mình về cửa sổ nhảy ra ngoài. Thân thể chìm xuống nước liền lặn xuống đuôi thuyền chỗ dưới mái chèo bằng gỗ mới trồi lên mặt nước để thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!