- Ai cũng có thời kì khó khăn của riêng mình,
Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà, Tô Mi đi vào lều cỏ, bốn vách tường của lều cỏ đều là các lỗ thủng, tuy không được đốt lửa, nhưng cảnh chiều hôm cũng không hề u ám, Lâm Phược ngồi trên mặt đất nhìn tên râu quai nón và tên mặt gày, trên mặt giả bộ cười, hỏi :
- Nhị vị nhân huynh cam chịu số phận đi, có chuyện gì cứ nói với bọn ta ?
Đang định ngồi xổm xuống hỏi nội tình Ninh Hải trấn, nhìn thấy sắc mặt của tên mặt gày phía bên cạnh có chút khác khác, trong lòng dấy lên nghi ngờ, liền lấy mũi đao mái chèo chặn dưới yết hầu tên mặt gày, lớn tiếng quát :
- Nằm sấp xuống dưới.
Tên mặt gày không hề nghi ngờ Lâm Phược đã có đôi chút do dự định siết chặt một đao vào yết hầu gã, hai tay gã bị trói sau lưng, chỉ còn cách nằm sấp trên nền bùn đất.
Lâm Phược nhìn hai tay gã bị buộc bằng dây đai lưng không ngờ thiếu chút nữa bị hắn dùng lực dứt đứt, bụng nghĩ tên này đúng là gặp vận may, dùng đao mái chèo vỗ mạnh vào phía sau gáy gã nói :
- Muốn chết ah !
Tên râu quai nón nhìn xéo sang bên hét to :
- Có giỏi thì giết bọn ta đi, ăn hiếp kiểu này có gì mà ghê gớm chứ ?
Lâm Phược liếc mắt sang nhìn hắn, cười, không thèm để ý tới hắn, mắt nhìn vào tên mặt gày :
- Ngươi thử nói câu này cho ta nghe xem nào.
Đồng thời thuận tay đánh một cái đằng sau gáy, tên mặt gày bị đánh tức tối tăm mặt mũi, nuốt đau không chịu hé răng; tên râu quai nón mắt trợn trừng như muốn lòi ra, cũng biết rằng tiếp tục nói những lời lẽ hùng hồn này sẽ càng thấy nhục nhã thêm mà thôi.
Phó Thanh Hà tay nắm lấy bên vai bị thương của tên râu quai nón, kiểm tra nút buộc của hắn, phía sườn và vai của tên này đều bị trúng tên, mất rất nhiều máu, không còn sức để giãy giụa nữa; chỉ không ngờ rằng tên mặt gày bị trúng một mũi tên mà vẫn còn nhiều sức đến thế, không vì y bị trúng một mũi tên thì chắc gì y đã chịu để trói, nếu không thì tránh không nổi một trận ác chiến, vừa nãy y thành thật như thế chỉ là đóng giả, Phó Thanh Hà bị dọa một phen toát mồ hôi: nếu để tên mặt gày chạy trốn được vào rừng, bọn ta lại không có thuyền để lập tức rời khỏi hoang đảo, đợi tới khi quan binh của huyện Ninh Hải quay trở lại, thì tai họa chắc chắn sẽ đổ lên đầu bọn ta rồi.
Lâm Phược mới tìm thấy thêm một chiếc đai lưng để buộc lại cho tên mặt gày, và nói với thiếu niên bên cạnh :
- Biết phải buộc thế nào mới chắc chưa?
Các thiếu niên bên cạnh đều lắc đầu.
- Vải khô chịu lực kém, phải thấm ướt mới dẻo dai
Lâm Phược nói, thấy Hồ Kiểu Trung muốn đi tìm nước, liền gọi hắn lại
- Không nhất định phải thấm nước mới ướt được, hơn nữa có buộc chắc chắn đi nữa, đều không bằng làm cho hắn không còn sức lực giãy giụa…làm cách nào để hắn không còn sức lực giãy giụa đây?
Hắn rút con dao ra, lấy mũi dao rạch một đường trên hai vai gã, khiến máu chảy đến chỗ cổ tay bị trói thấm ướt dây đai lưng,
- Máu của gã, tự khắc sẽ khiến gã không còn sức lực…
Hai vị nhị cô nương Tô Mi và Tiểu Man đã gặp cảnh tượng này** ở đâu, Lâm Phược vừa nói vừa giảng, giống như lão tiên sinh trong các trường tư nhẫn nại dạy học trò luyện chữ, vẻ mặt thư thái, nếu chỉ nhìn khuôn mặt của hắn , tuyệt đối không nhìn ra hắn đang cầm đao rạch hai đường máu trên vai tên mặt gày, nàng nhìn thấy cảnh ấy mà đầu tê dại, lạnh sống lưng, không đành lòng xem nữa, đi sang một bên ngoảnh mặt đi.
Mười thiếu niên khác trong lểu cỏ cũng không đành lòng nhìn, cũng muốn tránh qua chỗ khác, Lâm Phược trầm giọng quát:
- Nhìn kĩ đi, bọn chúng không đáng để các ngươi động lòng đâu…
Thấy tên mặt gày bị gây sức ép không ít, hắn lại túm đầu gã kia bắt hắn quỳ xuống, sau đó đứng lên quay người nói với mấy thiếu niên trước mặt từng câu từng chữ,
- Bọn ta không phải dạy các ngươi tàn nhẫn, nhưng các ngươi buộc phải học cách tự bảo vệ bản thân, bảo vệ bạn bè và người thân trong gia đình mình…
Tô Mi đứng bên cạnh nghe mà run hết toàn thân, trong lòng nghĩ Lâm công tử vì an nguy cho tính mạng của mình và mọi người, mà nấp mấy trăm dặm trên đuôi thuyền tới tận đây, cứu bọn họ thoát khỏi tay của hải tặc, quan binh, sao có thể nghĩ hắn là kẻ tàn nhẫn được chứ?
Nếu nói tàn nhẫn, nên là mấy tên hải tặc kia mới đúng, bọn quan binh lại càng tàn nhẫn hơn, càng vô nhân đạo hơn, nếu như đối xử nhân từ với bọn chúng, sao Lâm công tử có thể giải cứu thành công bọn họ khỏi lũ quan binh kia? Có lẽ vì chính bản thân hắn, vì bạn bè và người thân, điều này là bắt buộc.
Tô Mi quay đầu sang nhìn Lâm Phược một cái, Lâm Phược đang nhíu mày nhìn các thiếu niên bên cạnh, không hề chú ý tới sự thay đổi thần thái của nàng, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng xấu hổ vì hành vi ban nãy của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!