Chương 5: (Vô Đề)

Nghe vậy, Thẩm Xu theo bản năng nắm lấy khăn trong tay, hô hấp cũng ngừng lại một chút, nàng há miệng thở dốc, nửa ngày sau hơi thở mới vững vàng, "Tướng… tướng quân nói cái gì, bổn cung không biết.

"

Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt "ồ" một tiếng, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy từ ống tay áo ra một chiếc hoa tai đặt lên mặt bàn, bên miệng vẫn là ý cười, động tác lại khiến Thẩm Xu cảm thấy mười phần bức bách.

"Vật này công chúa có thấy quen không?"

Nói rồi, ánh mắt Bùi Vân Khiêm như có như không nhìn về phía tai Thẩm Xu, khoé miệng nhếch lên, chẳng qua thêm vài phần nham hiểm, trong mắt Thẩm Xu vô cùng đáng sợ.

"Bổn cung… bổn cung…"

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Xu trắng bệch, vẫn không nhúc nhích nhìn hoa tai trên bàn, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói được lời nào.

Bùi Vân Khiêm rất có hứng thú nhìn nàng, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói, "Công chúa cần phải nghĩ kỹ mới được nói, từ trước đến nay bổn tướng quân không thích người khác nói dối trước mặt mình.

"

Nói đến đây, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, nghiêng người về phía Thẩm Xu, khuôn mặt âm trầm, "Công chúa cũng biết, kết cục của người nói dối trước mặt bổn tướng quân thế nào rồi đúng không?"

Âm cuối hơi cất cao lên mang theo uy hiếp nhàn nhạt và trêu chọc.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Xu thật sự không phân biệt được, Bùi Vân Khiêm đang nghiêm túc hay đang hù doạ mình.

Thấy dáng vẻ Bùi Vân Khiêm không có được đáp án sẽ không buông tha, Thẩm Xu rũ mắt, nhỏ giọng nói, "Bổn cung không cố ý nhìn lén, là…"

Thấy thế, khoé môi Bùi Vân Khiêm không tự giác được mà hơi cong lên, ý cười trong mắt đến chính hắn cũng không cảm nhận được.

Hắn chậm rãi tới gần, bao phủ cả người Thẩm Xu trong cái bóng của mình.

"Là cái gì?"

Không chờ Thẩm Xu đáp lại, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ vang.

"Tướng quân, có thể chuẩn bị bữa tối chưa ạ?"

Nghe vậy, dư quang Bùi Vân Khiêm nhìn lướt qua điểm tâm trên bàn, ánh mắt không chút để ý dừng trên khoé miệng Thẩm Xu, "Đi chuẩn bị đi.

"

Khuôn mặt Thẩm Xu tức khắc đỏ bừng, nàng cúi thấp đầu, trộm đưa tay lau vụn điểm tâm còn sót lại trên miệng, hận không thể chui xuống đất, chỉ cảm thấy hai đời rồi chưa lần nào mất mặt như vậy.

Bùi Vân Khiêm bật cười thành tiếng, dựa theo lễ nghi, nữ tử xuất giá hẳn là không rảnh để ăn gì, bây giờ nàng đói bụng cũng đúng, chuyện này là do hắn suy nghĩ không chu toàn.

Tần Tuần tuân mệnh biến mất ngoài cửa, trong phòng lại rơi vào an tĩnh.

Thẩm Xu cứng đờ không dám ngẩng đầu, Bùi Vân Khiêm cũng không tiếp tục truy hỏi.

May là người ở phủ tướng quân nhanh nhẹn, nửa nén hương sau, cửa phòng lại được người ta đẩy ra, Tần Tuần mang theo hộp đồ ăn đứng ngoài, dáng vẻ như đang xử lý chuyện công, "Tướng quân, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

"

Bùi Vân Khiêm đi qua, không để ý tới vẻ khác thường trong mắt Tần Tuần, nhận hộp đồ ăn trong tay hắn ta rồi đuổi người ra ngoài.

Hắn nhìn lướt qua Thẩm Xu, thong thả ung dung đặt hộp đồ ăn lên bàn, chờ dọn xong chén đũa lại lạnh mặt nhìn qua, "Còn ngồi đó làm gì? Không mau qua đây?"

Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, nhỏ giọng lên tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, "Đa tạ… tướng quân.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!