Chương 36: Phong Hàn

Thẩm Xu sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới xác định được ý trong lời nói của Bùi Vân Khiêm.

Vậy mà hắn lại… muốn đuổi nàng đi…

"Tướng quân…"

Lông mi Thẩm Xu run run, chỉ nói ra hai chữ, câu nói tiếp theo nghẹn ngào tới một lúc lâu sau cũng chưa thể nói ra được nửa chữ khác.

Trên giường, sắc mặt Bùi Vân Khiêm xanh mét, không dám nhìn Thẩm Xu nhiều thêm một cái.

Nếu đêm nay giữ Thẩm Xu ở lại, hắn không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói lạnh như băng, "Còn chưa đi?"

Nói rồi, khoé miệng Bùi Vân Khiêm mang theo ý cười lạnh lùng, đáy mắt mang theo màu đỏ ngầu không thể che giấu nổi, "Thế nào? Không phải công chúa đã yêu bổn tướng quân, luyến tiếc không muốn đi đấy chứ?"

Hơi nước trong ánh mắt Thẩm Xu hơi loé lên, khó tin nhìn Bùi Vân Khiêm, nàng vừa mới xác định được tâm ý của bản thân, những lời này của hắn ngay lập tức khiến nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong lồng ngực nàng.

Nếu như là trước đây, Bùi Vân Khiêm có nói như thế thì khả năng nàng sẽ hào phóng thừa nhận, nhưng hôm nay, sự kiêu ngạo không cho phép nàng nói thêm nửa chữ.

Một hồi sau, Thẩm Xu cố nén nước mắt, khoé miệng cười gượng, "Tướng quân nói đùa rồi."

Nói xong, Thẩm Xu khom lưng nhặt đồ của mình trên mặt đất, xoay người ra ngoài, không đợi nàng bước ra khỏi cửa đã nghe thấy phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng, "Đứng lại."

Bước chân Thẩm Xu dừng lại, không hề quay đầu.

Một lát sau, chỉ thấy chiếc chăn của nàng bị người nào đó ném từ trên giường xuống, dừng ở bên chân nàng, giọng nói lạnh nhạt lại lần nữa truyền vào trong tai, "Mang đi!"

Bắc các hẳn là sẽ rất lạnh.

Trong lòng Thẩm Xu run lên, nước mắt bắt đầu ào xuống như đê vỡ, từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống mặt đất.

Nàng không biết tại sao đột nhiên Bùi Vân Khiêm lại đối xử với nàng như thế, bụng đầy ấm ức nháy mắt chôn vùi cả tim gan, ngay cả chiếc chăn nàng từng ngủ hắn cũng ghét như thế sao…

Thẩm Xu không nhúc nhích, một lúc lâu sau, nàng kiềm chế cảm xúc, "Không cần, nếu tướng quân không thích thì vứt nó đi là được rồi."

Nghe vậy, đuôi mắt Bùi Vân Khiêm phiếm hồng lạnh lẽo, ngoài miệng vẫn không buong tha người ta như cũ, "Bổn tướng quân cho, ngươi chỉ có thể chấp nhận."

Nghe vậy, nước mắt như hàng lệ châu của Thẩm Xu lại không ngừng rơi xuống.

Chỉ có hắn cho nàng, sự dịu dàng từ trước tới nay hắn dành cho nàng nàng đều phải nhận, bây giờ không hiểu sao hắn lại thu hồi nàng cũng phải chấp nhận, chịu đựng.

Nghĩ tới đây, khoé miệng Thẩm Xu nở một nụ cười châm chọc.

Câu "Dựa vào cái gì" tới bên miệng lại không có cách nào nói nên lời, nàng sợ một khi mở miệng rồi sẽ không nhịn được bật khóc, tự tôn của nàng không cho phép bản thân lộ ra sự yếu đuối trước mặt Bùi Vân Khiêm.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu thở nhẹ một hơi khom lưng nhặt chiếc chăn trên mặt đất, đi ra ngoài không hề quay đầu lại, cũng không nói thêm câu nào nữa.

Tại chỗ, đôi mắt Bùi Vân Khiêm khoá chặt bóng dáng Thẩm Xu, hai mắt bị tơ máu đỏ hồng che kín vô cùng đáng sợ.

Ngày hôm sau, gần giữa trưa Thẩm Xu mới uể oải tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Lâm Lãng đang canh giữ mình bên mép giường.

Thẩm Xu cử động, khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy, vừa định mở miệng nói chuyện đã cảm thấy cổ họng khô khốc nóng rực, nói không nên lời, ngực cũng giống như là không thể thở nổi.

Thấy Thẩm Xu tỉnh lại, Lâm Lãng vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ Thẩm Xu tựa vào phía sau giường, "Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, doạ chết nô tỳ rồi."

Vẻ mặt Lâm Lãng nôn nóng, trong mắt bao phủ sương mờ như là bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.

Thấy thế, Thẩm Xu nhíu mày đưa tay xoa trán, "Tại sao ta…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!