Mây tan, mưa đã tạnh, trên đường lớn trống rỗng tựa hồ trong nháy mắt, từ dưới đất tỏa ra rất nhiều người, lại trở nên rộn ràng nhốn nháo nối liền không dứt.
Trong ngôi miếu đổ nát, người đến tránh mưa vừa nói vừa cười bắt đầu tản đi, bất quá việc hôm nay bọn họ được chứng kiến, cũng đủ cho bọn họ lấy ra làm đề tài câu chuyện mấy ngày rồi.
– "Nghe nói ở kinh thành, quan Thái sử lệnh cũng có thể quan sát tinh tượng để biết trước động tĩnh của ông trời…"
– "Vậy vị tiểu thư này cũng lợi hại giống như các quan Thái sử lệnh đó sao?
"Đảo mắt một cái, mọi người đều tản đi, trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lạichủ tớ Bán Cần cùng lão giả và nữ đồng kia. Bán Cần đã sớm thu thập xong mọi thứ rồi, người đánh xe liền giúp đỡ mang đồ đạc lên xe, bắt đầu đuổi lừa ra khỏi cửa tòa miếu. Lão giả cõng nữ đồng trên lưng cũng đi ra ngoài. –"Tiểu thư biết hô phong hoán vũ!
"Nữ đồng nghe mọi người vừa nói vừa cười hếtnửa ngày, cái hiểu cái không, nhưng vẫn nhớ kỹ thứ điểm tâm ăn ngon kia, nhịn không được hướng về phía xe lừa bên này vỗ tay hô. –"Tiểu thư nhà ta là được tiên nhân chỉ điểm
". Bán Cần mang theo vài phần đắc ý, cười hì hì. –"Không phải, là nhìn bầu trời." Bên trong xe lừa truyền ra âm thanh, đồng thời một bàn tay nhấc lên một nửa màn xe.
Lúc này, các nàng đã chạy tới cửa miếu, trời đã hết mưa, ánh nắng bắt đầu nhè nhè chiếu xuống. Một bàn tay e lệ nhấc lên cửa màn xe, giống như một bóng ma, nhưng có thể chứng kiến một nữ tử đang ngồi ở bên trong, là một nữ hài tử.
Còn nhỏ như vậy!
Lão giả hoảng sợ, cũng không thể nói rằng quá trẻ tuổi được! Mới mười ba mười bốn tuổi thôi!
– "Lúc sáng ra khỏi cửa, bầu trời đã kéo vài đám mây.
"Trình Kiều Nương nói, nàng nhìn về phía nữ đồng đang được lão giả cõng trên lưng. Nữ đồng nghe, nhưng làm sao mà hiểu được, chỉ có lão giả là hiểu ra, nhìn mây biết mưa, nhìn mưa đoán thời tiết. –"Tiểu thư thật thông minh, tiểu thư thật thông minh.
"Ông luôn miệng nói. Trình Kiều Nương ở bên trong cúi đầu vừa hoàn lễ vừa nhìn lão giả này. –"Lão trượng, bệnh của ngươi phải nhanh chóng trị một chút mới tốt.
"Nàng nói. Lão giả đang muốn mở lời mời nhóm các nàng đi trước, nghe như vậy sửng sốt hỏi lại: –"Tiểu thư còn biết xem bệnh sao?Ông hỏi. –Biết một chút.
"Trình Kiều Nương nói, ánh mắt dừng ở trên lưng hơi cúi cúi của lão giả. Người ngoài nhìn vào, sẽ cho rằng vì lão giả cõng nữ hài nên lưng mới cúi xuống. –"Tiểu thư nói ta là bị bệnh gì?
"Lão giả sau một lúc sửng sốt, hàm hồ cười hỏi. Trình Kiều Nương cũng trầm mặc. –"Không biết.
"Nàng đáp. Lão giả tiếp tục sửng sốt. –"Nhưng ta có thể trị.
"Trình Kiều Nương nói. –"Bệnh này phải trị như thế nào?
"Lão giả cười hỏi, vẻ mặt đã muốn mang theo sự lơ đễnh rồi. –"Tiểu thư nhà ta chữa bệnh, trước tiên phải đưa trước phí trị bệnh
"Bán Cần ở một bên nói. Lời này vừa nói ra, lão giả không che dấu nở nụ cười. –"Đa tạ tiểu thư, thân thể già nua của lão phu chắc chống đỡ không nổi, chúng ta phải đi trước rồi.
"Ông nói thế, đúng là cố ý muốn trực tiếp chặt đứt câu chuyện, gật gật đầu rồi đi trước một bước ra khỏi miếu, ven theo con đường bên cạnh miếu nhanh chóng bỏ đi. Người đánh xe rốt cuộc không thể nhịn được nữa, liền nói: –"Tiểu thư, các ngươi làm như vậy thì không thể kiếm tiền được, nào có ai chữa bệnh mà nói như vậy?" Hắn nói:
"Sao có thể nói là không biết bệnh gì được? Cho dù không biết, nếu có thể trị, tùy tiện bịa ra một cái tên cũng tốt mà."
Bán Cần cũng không hờn giận chỉ trừng hắn, liếc mắt một cái.
– "Chúng ta không phải buôn bán.
"Nàng nói. Người đánh xe bĩu môi. –"Không phải buôn bán, còn thu phí trị bệnh làm gì?
"Hắn lẩm bẩm nói thầm. –"Bởi vì chúng ta cần tiền thôi… " Bán Cần nói, nói xong nhìn thấy bộ dáng khinh thường của người đánh xe, nàng có chút căm tức: "Mau lên đường đi, trước khi trời tối cần phải tới kịp để nghỉ chân ở trong thành đó."
– "Ta là vì muốn tốt cho các ngươi.
"Người đánh xe còn có chút ủy khuất, nói thầm một câu, thúc giục con lừa rời khỏi tòa miếu. Xe lừa lay động ra khỏi cửa miếu, ánh nắng đã có chút chói mắt, Trình Kiều Nương buông màn xe xuống. Bán Cần cũng ngồi bên cạnh người đánh xe, đoàn người hướng về phía trước mà đi. Thời điểm trời đã tối rồi, rốt cuộc xe lừa cũng dừng trước cửa một khách điếm, tiểu nhị vừa ngáp vừa chạy ra nghênh đón, Bán Cần nhảy xuống xe hỏi han hết nửa này, rốt cuộc mới hướng về phía người đánh xe khoát khoát tay. –"Thật sự là khó hầu hạ, nhiều khách điếm như vậy, hỏi đông hỏi tây đủ thứ vấn đề, cái này không tốt, cái kia không được, ép buộc đến lúc bầu trời tối đen, các ngươi còn phải trả thêm cho ta một ngày tiền công, còn phải cho ta thức ăn phòng ngủ một ngày nha.
"Người đánh xe nói nhỏ rồi dắt xe lừa đi về phía hậu viện khách điếm. –"Có tiền cho ngươi kiếm, còn không tốt sao?" Bán Cần hướng về phía người đánh xe bất mãn nói.
Bên này, Trình Kiều Nương đang muốn xuống xe, Bán Cần vội đưa tay ra giúp đỡ nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!