Lúc trời vừa hửng sáng, người trên phố phát hiện đèn tang treo trước đại viện của Trương gia trong vòng một đêm toàn bộ đều không thấy, lại nhìn thấy thân bằng quyến thuộc ra vào đại môn Trương gia cước bộ vội vàng nhưng không có dừng lại, cũng không có hiếu lễ.
– "Haiz… sắp xếp lễ tang ba ngày hay vẫn là sắp xếp lễ tang năm ngày a?"
– "Rồi sao? Như thế nào lại kết thúc nhanh như vậy? Lúc này mới ngày thứ ba a?
"Người trên phố không khỏi nghị luận sôi nổi. So với bên ngoài náo nhiệt, trong nội viện của Trương gia lại im lặng vô cùng. Trương lão phu nhân một mình ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nặng trĩu, nhi tử đứng hầu một bên, nhìn qua cũng có chút ngơ ngác. Hoảng hốt nghe được bên ngoài có một trận ồn ào, ngay sau đó hai bà vú bước nhanh tiến vào, vẻ mặt có chút kích động. –"Lão phu nhân, Thiếu phu nhân cùng nhà thông gia, mọi người đều đã tới.
"Các nàng nói. Lập tức, sắc mặt Trương đại thiếu gia trắng bệch không còn tí huyết sắc. –"Mẫu thân!" Hắn goi.
Trương lão phu nhân mặt mày bình tĩnh. Nếu người lúc này con dâu thật sự đã chết, Hàn gia tuyệt sẽ không bỏ qua, nhưng giờ đây con dâu không có chết, nhưng cũng vì vậy mà họ đã biết hết đầu đuôi, lúc này người Hàn gia tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Thật là nghiệp chướng mà!
Trương lão phu nhân nắm chặt quải trượng, gia môn bất hạnh a! Bên này vang lên tiếng bước chân, người Hàn gia đã được mời vào.
Nhóm bà vú, bà tử nhìn thấy Thiếu phu nhân được một nha đầu cẩn thận dìu dắt, trong lòng đều có chút quái dị. Nguyên bản người đã nằm trong quan tài thật sự sống lại a!
Trương lão phu nhân không hề cử động, Trương đại thiếu gia nhìn thấy mọi người của Hàn gia, nhất là nhìn thấy Hàn Đại thiếu gia, liền nhịn không được sợ hãi trốn về phía sau lưng của mẫu thân.
– "Mẫu thân."
Thiếu phu nhân vừa vào cửa liền đón đầu quỳ xuống, nức nở hô: "Con dâu có tội.
"Lời này vừa nói ra, mẫu tử Trương gia giật nảy mình. –"Con dâu va chạm mẫu thân, lại tự khí tuyệt mạch, làm cho mẫu thân bị sợ hãi." Thiếu phu nhân tiếp theo là khóc ròng nói.
Đây… cũng thật sự là gặp quỷ rồi!
Vẻ mặt mẫu tử Trương gia kinh ngạc.
Bên này Hàn Vân Nương lại tiếp tục bộc bạch cõi lòng, mẫu tử Trương gia mới cảm thấy an tâm.
Người Hàn gia hiển nhiên đã cùng thương lượng tốt lắm rồi, tuy rằng vẻ mặt thật không tốt, nhưng cũng không chất vấn cái gì, Hàn Đại thiếu gia còn ra mặt nửa thật nửa giả răn dạy và quở mắng muội muội của hắn vài câu.
Thấy đám người Hàn gia không phải diễn kịch, Trương lão phu nhân tự nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra, rưng rưng nâng con dâu dậy, cũng chân thành giải thích, nói bản thân bà không nên nhúng tay vào việc của vợ chồng bọn hắn quá mức, nói xong lời cuối cùng, mẹ chồng nàng dâu hai người dìu dắt nhau rơi lệ.
Dù sao vẫn phải sống cùng nhau, vẫn là người một nhà, xử sự như vậy song phương đều có thể cùng nhau xuống sân khấu, người ở chỗ này đều nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Vân Nương một lần nữa ngồi trở lại trên giường, chậm rãi uống vài ngụm nước súp, cầm lấy khăn tay của mình mà chà lau khóe miệng.
– "Cô cô, ngươi thật sự lành bệnh rồi a, dọa chết chúng ta." Mấy người con cháu hậu bối cùng ngồi trong phòng với nàng, một người trong đó nói.
Hàn Vân Nương lau miệng cúi đầu đáp ứng.
Lúc Hàn Vân Nương tỉnh lại, lý do mà Trương lão phu nhân đem ra thoái thác tự nhiên là không lừa được Hàn Đại lão gia, nhưng cẩn thận nói tiếp chuyện này, Trương gia cũng là vô tội, cho nên nếu còn muốn làm người một nhà, việc xấu trong nhà trừ bỏ quên đi cũng không thể đồn ra ngoài, bởi vậy trừ bỏ mấy người ruột thịt, đối với người ngoài chỉ có thể lấy lý do "giả chếtđể xung hỉ. –Nếu không có vị thần y kia, ta cũng thật sự đã chết rồi.
"Nàng ngẩng đầu mỉm cười nói. Mọi người đều sôi nổi gật đầu, bắt đầu nghị luận vị thần y kia không ngờ thật sự chữa được bệnh, đây là mới nghe lần đầu. –"Thiếu phu nhân."
Ngoài cửa có bà vú tiến vào, sắc mặt bất an: "Nhà Trình tiểu thư không thấy ai nữa rồi.
"Tiền chữa trị Trương lão phu nhân đã trả, chỉ là sau khi Hàn Vân Nương biết được, vẫn phái người đi đưa lễ tạ ơn, đồng thời còn muốn tự mình gặp mặt thần y một lần để nói lời cảm tạ. Không còn ai nữa sao? Hàn Vân Nương rất là kinh ngạc. –"Vâng, người đã rời đi rồi.Bà vú đáp. –Như thế nào lại hảo hảo, tiêu sái mà đi rồi?
"Hàn Vân Nương hỏi. Bà vú lại nói không biết. –"Trình tiểu thư?" Một vị con cháu hốt hoảng hỏi: "Chính là vị ở nhà kế bên phải không?
"Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. –"Đúng, chính là nàng." Hàn Vân Nương nói, lại nhìn về phía người trẻ tuổi kia, "Nguyên Triều, ngươi biết nàng sao?
"Hàn Nguyên Triều nở nụ cười. –"Vốn là ngày hôm qua ta thực sự đã thay cô cô báo ân rồi.
"Hắn nói, một mặt đem chuyện xảy ra hôm qua nói qua một lần, sau khi nói xong, sắc mặt Hàn Vân Nương liền trầm xuống. –"Nói như vậy, vị Trình tiểu thư này tất nhiên đã khiến cho người đỏ mắt rồi." Nàng nói, nắm lấy khăn trong tay vò nát, trong mắt nổi lên lửa giận: "Đi, mời tướng công ta lại đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!