Chương 39: Trò cười

Kinh Thành, bởi vì trời lạnh, cây hoa cúc so với Giang Nam nở càng đẹp.

Trong viện Chu Lục Lang bày đầy các loại chậu cúc lớn nhỏ, bọn nha đầu vờn quanh trong đó ngắm cảnh, oanh thanh yến ngữ trêu người.

"Lấy thêm hai bông.

"Tần công tử nói, trong hắn trong tay đang cầm một cái kéo, dùng một tay cắt hoa cúc. Hai cái nha đầu theo tiếng vâng đã chạy qua chiết hai cành hoa cúc cầm lại. Hai bông hoa bị xé vụn không chút thương tiếc."San tử (Ẻo lả, thướt tha như con gái) như ngươi thế nhưng lại có thể làm chuyện vùi hoa dập liễu như vậy, nói ra nhất định không ai tin."

Chu Lục Lang quỳ gối ở dưới hành lang tà mị cười nói.

"Đây là làm trà, làm tốt rồi càng có thể mê người, chẳng phải là đẹp hơn." Tần công tử nói.

"Ngươi luôn biết làm tốt mấy thứ này.

"Chu Lục Lang nói. Phía sau có nha đầu bước nhanh tới, ngồi chồm hỗm dưới hành lang, dâng lên hai ly trà."Công tử, công tử, thỉnh dùng trà.

"Nàng cúi đầu nói. Chu Lục Lang đưa tay bưng lên uống một hơi cạn sạch. Tần công tử cũng không tiếp, như trước đảo hoa."Ta kiêng trà này, không uống."Hắn nói, "Ta phải thử tự mình làm một chút."

Chu Lục Lang cười mà không nói, nha đầu lại kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Công tử cũng hiểu được tiên trà này uống không ngon?

"Nàng hỏi. Tần công tử dừng tay."Cũng?" Hắn hỏi, nhìn về phía nha đầu kia.

"Bán Cần, ngươi cũng hiểu được này trà khó uống?

"Chu Lục Lang hỏi. Bán Cần cúi đầu."Vâng, nô tì thô thiển.

"Nàng mang theo vài phần bất an nói. Tần công tử nở nụ cười xua tay."Không thô thiển, không thô thiển, khó được gặp được người tỉ mỉ giống ngươi, tốt lắm tốt lắm.

"Hắn cười nói. Chu Lục Lang bĩu môi, đem lấy trà của Tần công tử lại ngửa đầu uống. Bán Cần thấy tiếng cười Tần công tử bên trong thiếu vài phần khẩn trương, Tần công tử này sau khi thấy mình, ánh mắt làm trong lòng nàng bất an, giờ khắc này hắn cho mình vẻ mặt tốt hơn rất nhiều."Vậy ngươi cảm thấy được trà nên làm như thế nào mới uống ngon?

"Tần công tử chợt cười hỏi. Bán Cần không biết phải làm sao, có vú già đi tới, cắt ngang câu chuyện."Lục công tử.

"Nàng thi lễ nói. Thấy phụ nhân này, Bán Cần có chút luống cuống kinh hỉ ngồi."Bên kia hồi âm rồi?" Chu Lục Lang không chút để ý hỏi.

"Vâng." Phụ nhân đáp.

"Còn chưa nói xong?" Chu Lục Lang hỏi.

"Là, nguyên là cửa hàng một phân thành hai, toàn bộ Điền Trang về chúng ta, Trình đại phu nhân đồng ý rồi, chỉ là Trình Nhị gia không đồng ý, nói Kiều Tiểu thư tương lai cần phải dựa vào Điền Trang ăn mặc, giờ đây lại lần nữa phân chia.

"Phụ nhân nói. Chu Lục Lang cười lạnh một tiếng."Ăn nhiều năm như vậy, nhổ ra khẳng định luyến tiếc. "Hắn khinh thường nói, "Vậy thì chậm rãi phân, muốn chiếm tiện nghi nhà ta, không dễ dàng như vậy."

Phụ nhân vâng một tiếng.

"Lão gia phu nhân đúng là phân phó như thế, ta tức khắc qua bên kia." Nàng nói, nói tới đây chần chờ một chút, "Còn có, đứa bé kia, lại bị đưa đến đạo quán."

"Cái gì? Tiểu thư?" Bán Cần luống cuống kêu, nước mắt nhất thời doanh tròng, quỳ đi về phía trước vài bước, "Tiểu thư bị lại bị đưa đến đạo quán?"

Chu Lục Lang có chút bất mãn liếc nhìn nàng một cái.

"Ngạc nhiên cái gì?

"Hắn không hờn giận nói. Bán Cần gục đầu xuống cố nén suy nghĩ lệ."Đứa nhỏ Trình gia đương nhiên do bọn hắn làm chủ, không phải chuyện nhà chúng ta." Chu Lục Lang nói, khoát tay.

"Vâng, lão gia cũng nói như thế.

"Phụ nhân mỉm cười nói. Bán Cần sau lưng Chu Lục Lang muốn nói chuyện lại không dám, Tần công tử vẫn im lặng đảo hoa, tựa hồ không nghe bọn hắn đối thoại."Còn có một chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!